Mục Thu nhớ rõ, Sơ Đỉnh Văn từng nói với cô, Sơ Đông là một thần đồng, mặc kệ học cái gì, cô bé cũng luôn đứng nhất trường. Lúc đó Mục Thu nghĩ, thời điểm Sơ Đỉnh Văn nói lời đó, hơn phân nửa là chủ quan, con gái mình, bản thân mình vĩnh viễn cảm con bé là giỏi nhất.
Hiển nhiên Mục Thu cũng không để lời đó trong lòng. Nhưng mà, mặc kệ trong lời nói đó, Sơ Đỉnh Văn mang theo bao nhiêu chủ quan, ít nhất cũng có thể chứng minh một điểm, Sơ Đông tuyệt đối không phải một đứa bé ngốc.
Cho nên, tiểu quỷ này vừa mới xuống đất, đã vọt đến trước mặt Mục Thu, chất vấn cô rắp tâm hãm hại.
“Cô nhất định là cố ý!”
“Sao có thể chứ. Chẳng lẽ tôi bỏ thuốc vào trong thức ăn sao? Đông Đông, con xem TV nhiều.” Mục Thu giương mắt nhìn tiểu quỷ này, bình tĩnh trả lời.
Tuy thật sự là một đứa nhỏ thông minh, nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa bé mười một tuổi. không tránh khỏi thiếu kiên nhẫn.
“Hừ! nhất định là cô dùng cách của cô!” tuy rằng vẫn chưa nghĩ ra Mục Thu dùng cách gì, nhưng Sơ Đông vẫn một mực chắc chắn tuyệt đối là Mục Thu giở trò quỷ. Khó trách ngày đó, chị ta nhiệt tình muốn đích thân xuống bếp như thế.
Mục Thu ngẩng đầu nhìn bầu trời. Năm tháng rồi, cây cối trong sân xanh um tươi tốt, ngẩng đầu nhìn lên, ánh mặt trời bị chia cắt thành vô số mảnh nhỏ, bảy phần ánh mặt trời bị chắn, ba phần sặc sỡ rọi xuống, có thể cảm thấy thêm vài phần mát lạnh.
Cô không có trả lời Sơ Đông. Không biết là vì khinh thường trả lời, hay vì đó là ngầm thừa nhận.
“Cô không lên tiếng, là vì cô thấy chột dạ!” Tiểu quỷ vẫn nhất quyết không tha.
“Vì sao tôi phải chột dạ?” Cô mới nói xong, đã có một cô bé giúp việc chạy tới, đứng ở sau lưng Sơ Đông: “Cô chủ, nhà bếp đã nấu thuốc xong.”
“Tôi không muốn uống thuốc!” Cái thuốc đắng chết người kia, không biết cho thêm cái gì ở bên trong, nhất định là người phụ nữ này cố ý đòi bác sĩ đưa thuốc đắng như vậy. Sau khi cô bé uống một lần, liền không muốn uống lần thứ hai.
“Lấy thuốc lại đây đi.” Mục Thu củng không để ý đến cô bé, nói thẳng.
“Tôi nói tôi không muốn uống!”
“Lấy lại đây.”
“Tôi không muốn uống!”
Giờ phút này hai người đang ở trong vườn hoa, một người đứng, một người ngồi, vừa giằng co, cô bé giúp việc ở bên cạnh ‘tiến thoái lưỡng nan’. Không biết nên làm sao cho phải.
“Lấy lại đây.”
“Không muốn!”
“….” Ai…..làm người hầu của nhà giàu, cũng thật vất vả, chẳng lẽ hai người kia không thể có một ý kiến thống nhất sao? rõ ràng mấy hôm trước quan hệ còn tốt đến khiến người ta líu lưỡi, sao bỗng nhiên lại biến thành như vậy? Quả thực trở mặt còn nhanh hơn hoàng đế cổ đại.
Trên thế giới này, quả nhiên không phải chỉ có gần vua mới như gần hổ.
Cô bé giúp việc trộm lau nước mắt ở trong lòng.
“Cô đi lấy lại đây, mặc kệ con bé.” Mục Thu nói với nữ giúp việc đang ngẩn người ở bên cạnh.
“Vâng, bà chủ.”
“Tôi nói tôi không muốn!” Sơ Đông quả nhiên hô lên ngay. Cô bé giúp việc hoàn toàn coi như không nghe thấy, cụp đuôi chạy vào bấp trốn.
Ai chài ơi! hay là đợi bọn họ ầm ĩ xong rồi, mình hãy chạy ra! ~~~~(>_
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...