Trường tiểu học, học viện Anh.
“Đông Đông, chúng ta cùng đi ăn cơm trưa nha?” cô bé đến gần lấy lòng.
“Tôi không ăn.” Sơ Đông xa lánh.
“Đông Đông, sao hôm nay cậu không vui vậy?”
“Cậu phiền quá! Phiền tôi nữa sau này không cho cậu bài tập!” tiểu quỷ khó chịu, lớn tiếng tranh cãi với cô bé bên cạnh.
“Được rồi, đừng vậy mà, mình không phiền cậu nữa là được mà!” cô bé nhỏ cẩn thận rút lui, xoay người đi tìm quân sư quạt mo trong lớp.
Không biết cô nhỏ nói gì với quân sư quạt mo, quân sư quạt mo gật đầu, liền đi về phía này.
Quân sư quạt mo tên Kế Hoa Thanh, mặc dù không phải người có thành tích tốt nhất trong lớp, nhưng có thể đề ra đủ loại đủ kiểu biện pháp, cho nen được mang danh hiệu quân sư quạt mo.
Tiểu quỷ mười một tuổi, năm tư(chắc lớp 4) nói hiểu thì không phải rất hiểu, nói không hiểu lại có chút hiểu, quân sư quạt mo chính là học quân sư XXX trên TV, học đến có dáng có vẻ ma mưu quỷ chước cũng nhiều hơn người ta.
Giờ phút này, Kế Hoa Thanh chạy đến trước mặt Sơ Đông rồi. Trên mặt cô nhỏ treo một nụ cười tươi hỏi: “Đông Đông, có phải lại tức giận với mẹ mới trong nhà cậu không?” chuyện có mẹ mới đến nhà Sơ Đông, tuy Sơ Đông chưa từng nhắc đến, nhưng sau thời gian TV truyền thông đưa tin như vậy, trên cơ bản, ở học viện Anh này muốn không có người biết, cũng thật là chuyện khó khăn.
Sơ Đông “Hừ!” một tiếng, không tính quan tâm. Nhưng trái lại cũng không có tức giận như vừa rồi.
Sơ Đông thích người thông minh, cho nên đối với Kế Hoa Thanh tuy rằng kém mình một chút, nhưng cũng đã rất thông, cô vẫn khá thích.
“Thật ra chúng ta có thể cùng nhau nghĩ cách mà! Đi chỉnh cô gái hư kia nha.” rõ ràng chính là một tiểu quỷ, lại giả vờ tỏ ra bộ dạng trưởng thành, nhìn mà khiến người ta khó chịu. Nhưng Sơ Đông lại không biết thế, dù sao Sơ Đông hiện tại, cũng chỉ là một tiểu quỷ mà thôi —_—|||
“Cách giặt quần áo lần trước vô dụng rồi.”
“Vậy chúng ta có thể cùng nhau nghĩ ra cách khác mà.”
“Còn có cách gì chứ?”
“Ừm……còn có cách gì sao?”
………
……………..
Tháng tư, hoa anh đào của học viện Anh gần như tàn hết rồi. Hội học sinh còn một tuần, sẽ bắt đầu tuyển cử. Gần đây Mục Thu không biết sao lại thế này, mí mắt phải giật không ngừng, giật đến trong cô cũng khó chịu.
“Sao thế? Mặt khó chịu. Mấy ngày nay tiểu tổ tông trong nhà cậu lại đắc tội cậu à?” Tô Thiến ngồi ở trên bàn của hội học sinh, cười đến gió xuân phơi phới.
“Không có, mấy ngày nay hết sức yên bình.” trái lại tinh thần người này có chút không tốt.
“Vậy cậu trưng gương mặt này ra là xảy ra chuyện gì? Hử?” cô nàng nói xong, lại nở nụ cười lẳng lơ: “Sao, muốn để mình yêu thương cậu?”
Mặc kệ nói thế nào, trợn trừng hai mắt thì đúng, cũng là trước nhất, sau đó mới mở miệng nói chuyện: “Không biết, chỉ là cảm thấy ngày bình yên sắp cách xa mình rồi.”
“Hở? Sao nói vậy?”
“Chỉ là giác quan thứ 6, mỗi lần tiểu tổ tông kia an ổn thì không có chuyện gì tốt.”
“….” thật ra Tô Thiến cảm thấy, Mục Thu rõ ràng chính là nhàn rỗi yên bình đến trong lòng cô ấy không thoải mái. “Vậy sao? Dù sao mấy ngày nay trong hội học sinh cũng không có chuyện gì, cùng đến hội ‘chúng tôi Cosplay’ đi?”
“Không có hứng thú.”
“Cuộc sống của cậu thật khô khan.”
“Mặc kệ cậu nói thế nào, mình phải gọi điện báo bình ăn về nhà đã.” Cầm điện thoại.
“Tô học tỷ.” ở cửa của hội học sinh ló ra vài cái đầu của mấy học muội.
“À ~ ~ sao vậy? Tìm chị có việc gì?”
“Này….hôm nay CLB chúng em có trận đấu tennis, muốn tìm học tỷ cùng nhau tham gia.” ngượng ngùng mắc cỡ nói. Rõ ràng chỉ là một cô hái, cần thế không? Mục Thu đang gọi điện thoại khinh bỉ.
“Được! Chị tới ngay.” nói xong vứt một cái hôn gió cho Mục Thu, nhảy xuống bàn. Đi ra ngoài.
“….” mau đi đi, mau đi đi, đừng tói ảnh hưởng tôi gọi điện thoại.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, bởi vì gần đây hết thảy đều rất yên bình, Sơ tiên sinh cũng không có nhắc đến chuyện 500 vạn, cho nên Mục Thu bảo Mục mẹ bên kia hoãn lại trước, nhìn xem tình huống tiếp theo rồi hãy quyết định có cần kiếm tiền tiếp hay không.
Bên kia vẫn như trước không có tin tức gì của Mục Yên. Mục Thu đang suy nghĩ có cần báo cảnh sát hay không, để xử lý người mất tích. Nhưng lại lo láng Mục Yên là vì chuyện 500 vạn mới cố ý không ra mặt.
Nghĩ vậy, cuôc sống yên bình thanh nhàn này, quả nhiên chỉ là giả tạo, thật ra có rất nhiều chuyện, vẫn chưa được giải quyết.
Mục Thu cúp điện thoại lại nhất thời cảm thấy, toàn bộ thế giới đều không tươi đẹp như vừa rồi.
Trên sân thể dục, Tô Thiến đang vui vẻ đánh tennis với nhóm học muội, cứ thế thoải mái tùy tiện trái qua tuổi thanh xuân của cô nàng.
Mí mắt phải của Mục Thu vẫn đang giật như trước, cứ giật đến khi cô trở về nhà họ Sơ, sau đó thấy trược cảnh tượng trong nhà, cuối cùng cô có thể tìm ra một ít nguyên nhân hợp vì sao mí mắt mình giật rồi.
“Dì, dì đã về rồi.” Sơ Đông lại lần nữa nở nụ cười tươi hồn nhiên, ngồi trong phòng khách, mỉm cười với cô. Lần này, cả Sơ Đỉnh Văn cũng về sớm, ngồi trên sofa trong phòng khách, thấy cô về, liền nhìn về phía cô gật đầu mỉm cười: “Em về rồi? Chủ nhật là sinh nhật Đông Đông, bọn anh đang bản bạc xem nên chúc mừng thế nào.” Sơ Đỉnh Văn hôm nay thoạt nhìn rất cao hứng, trong lúc nói chuyện, trên mặt luôn nở nụ cười nhàn nhạt, giọng điệu cũng có chút vui vẻ. Tuy tràng điều đó không rõ ràng.
“Tiên sinh.” sau khi hướng về phía Sơ Đỉnh Văn gật đầu, Mục Thu lại quay đầu nhìn Sơ Đông, dắt theo nụ cười: “Sắp sinh nhật Đông Đông rồi sao? Sinh nhật vui vẻ.” nói như vậy, mắt không chớp nhìn chằm chằm Sơ Đông, trong lòng đang không ngừng tính toán. Nụ cười tươi treo trên mặt tiểu tổ tông trước kia cô từng thấy. Lúc muốn mình giúp cô nhỏ giặt quần áo, Sơ Đông cũng từng cười như vậy.
Cho nên nói, nụ cười này chính là đại diện, lần này tiểu quỷ lại nghĩ ra cách khác trị mình rồi. Cô vẫn nên cản thận một chút thì hơn.
“Cảm ơn dì.” Sơ Đông nhiệt tình lôi kéo Mục Thu ngồi xuống, còn nói thêm: “Dì, ba nói muốn tổ chức một buổi tiệc cho Sơ Đông, dì thấy được không?”
“Được.” cô có quyền nói không được sao? Dĩ nhiên không có, cho nên hỏi mà như chẳng hỏi.
“Vậy dì, dì có thể chuẩn bị bữa tiệc cho Sơ Đông không?” tiểu thiên sứ cười nói.”
“Bữa tiệc?” trong lúc nhất thời chưa phản ứng kịp.
“Lần này sinh nhật, Đông Đông muốn mọi người tham gia.” Sơ Đỉnh Văn đứng dậy, cười nhàn nhạt với Mục Thu, dừng một chút lại nói: “Nếu hôm đó có việc, cũng đừng miễn cưỡng.”
“Nhưng mà dì nhất định sẽ tham dự phải không?” không chờ Mục Thu trả lời, Sơ Đông đã kéo tay Mục Thu, vẻ mặt mong đợi nói: “Đông Đông biết dì tốt nhất mà!”
Cô còn nhớ rõ ràng, mấy ngày trước tiểu quỷ này còn xé cổ họng mắng cô không phải người tốt mà. Đổi sắc mặt cũng thật nhanh.
“Hôm đó cô, có thời gian không?”
Mục Thu cười khẽ với Sơ Đỉnh Văn, lại nhìn Sơ Đông cười nói: “Đương nhiên là có thời gian, yên tậm, dì nhất định sẽ dự sinh nhật của Đông Đông.”
“Thật sao? Dì sẽ giúp Đông Đông chuẩn bị đồ sinh nhật này nọ sao?” mong chờ mong chờ.
“Đồ?” mí mắt phải giật, mí mắt phải giật mạnh.
“Đông Đông thật hi vọng dì có thể giúp Đông Đông chuẩn bị buổi sinh nhật này, lần trước sinh nhật Hoa Thanh, đều là mẹ bạn ấy chuẩn bị, Đông Đông thật hâm mộ.”
“Vậy à……được, dì chuẩn bị giúp con.” tiểu quỷ này lại muốn làm cái gì làm cái gì làm cái gì đây?
Buổi tối cùng nhau ăn cơm tối, hôm nay tâm trạng Sơ Đông dường như không tệ, không biết bị co giật chỗ nào. Sau bữa tối, ba người vui vẻ hòa thuận(?) xem tivi trong phòng khách.
8:00, Sơ Đông ầm ĩ đòi Sơ Đỉnh Văn lên lầu với mình. Người cha yêu thương con gái không còn cách nào, liền bỏ lại vợ(?!) đi lên lầu với con gái. Một mình Mục Thu ngồi trước TV xem tivi. Thật ra Mục Thu không thích xem TV lắm, xem tin tức không bao lâu, bản thân cũng lên lầu.
“Bà chủ, muốn đi ngủ rồi sao?” cô bé giúp việc thấy Mục Thu định lên lầu, liền chạy đến hỏi.
“Đúng vậy.” là cô bé giúp việc ngày thường luôn thích đi theo bên cạnh mình.
“Bà chủ…..này…..thứ bảy tôi phải đi gặp bạn, không biết nên mặc quần áo gì…….a…….bà chủ, bà là người mẫu………bà có thể xem cho tôi không?”
“Bạn trai?” có lẽ là ở chung với Tô Thiến thời gian dài, hơi gần mục thì đen, cho nên Mục Thu đùa giỡn.
“……Không…..không phải…..chỉ là, chỉ là bạn…..” tuy nói vậy, nhưng vẻ tươi cười quá mức trên mặt đã bộc lộ hết không chút bỏ sót tâm tư của bản thân ra ngoài.
“Tốt thôi, vậy cô mặc ra cho tôi xem, hay là tôi đến phải cô xem?”
“….này….này…..nếu….nếu bà chủ không ghét….”
“Đương nhiên sẽ không ghét.” O(∩_∩)O
Mục Thu cảm thấy vui vẻ, nhìn cô bé giúp việc xấp xỉ tuổi mình vẻ mặt ngọt ngào nói chuyện với mình, cô cảm thấy rất vui. Tuy cô không phải nữ sinh khát khao tình yêu, nhưng ở tuổi này, ít nhiều cũng có chút hướng tới. Ủng hộ chính chủ vào ngay -- .co m --
………….
…………….
Vì thế thời gian cứ như vậy trôi đến chiều thứ bảy đó.
“Bà chủ, bánh ngọt lớn cỡ nào? Mùi vị, kiểu gì?”
“Ửh? Bánh ngọt thôi mà phải chú trọng như vậy?”
“Tính tình cô chủ không tốt, nếu làm không hài lòng, sợ là sẽ tức giận.”
“Vậy năm rồi là mùi gì?”
“Cô chủ thích Mousse.”
“Vậy thì Mousse đi, giống năm ngoái.”
“Vâng.”
“Bà chủ, sinh nhật năm nay cần pháo hoa không? Bóng màu cần không?”
“Hả? Năm rồi cần thì cần, năm rồi không cần thì không cần.”
“Vâng.”
“Bà chủ….bà nhìn xem cần món ăn gì khác?”
“Món ăn khác?”
“Vâng, đây là thực đơn.”
“Ừm….để tôi xem…..”
“…..”
“Sao nhiều vậy?”
“Cái đó…..năm rồi cũng nhiều như vậy.”
“Ưm……Vậy năm rồi đều chọn mấy món này?”
“Đó là lựa chọn dựa theo bạn bè của cô chủ mời đến.”
“Bạn bè?” sao cô biết tiểu quỷ kia sẽ mời bạn bè gì? “Thực đơn giao cho tôi, lát nữa tôi quyết định xong rồi sẽ giao cho cô.”
“Vâng.”
“Bà chủ @#%%&….”
“Bà chủ[email protected]#^^$..”
“Bà chủ…..”
“…….”
Thật là phiền chết mà mà mà!!! một cái sinh nhật của tiểu quỷ kia thôi có cần ép người như vậy không? Tô[email protected]$$^…….thật muốn đánh ngã con bé xuống đất, chà đạp 100 lần!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...