"Phiền cái gì! Tao ở đây, có chạy đi đâu đâu, im lặng cho tao!!" Quả nhiên Tô Hành Ngạo rống xong thì bên ngoài nháy mắt im lặng, nhưng cả Tiêu Giác và Tô Hành Ngạo đều biết, người bên ngoài vẫn còn đó.
Tô Hành Ngạo cười khổ một tiếng, đứng lên quỳ phịch xuống trước mặt Tiêu Giác, nâng tay lên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh: "Chúng mình trở về đi, Tiêu Giác, em là người duy nhất khiến anh cảm nhận được sự ấm áp, cho nên anh mới muốn ở cùng một chỗ với em, anh thích trong mắt em chỉ có một mình hình dáng của anh, cho dù là ở trong giấc mộng. Chỉ chỏ dèm pha đã chẳng còn gì đáng nói nữa, chuyện này xảy ra, chúng mình không thể coi như nó chưa tồn tại được. Em cũng thấy rồi đó, hôm nay anh nhất định phải về, cho nên mặc kệ tương lai thế nào. Tiêu Giác chúng ta làm một lần cuối cùng đi."
Tiêu Giác nhìn Tô Hành Ngạo một hồi lâu, đột nhiên nở nụ cười: "Được thôi, nếu anh không ngại bị những người ở cửa nghe thấy tiếng thiếu gia nhà Tô bị người chịch thì tôi cũng chẳng có ý kiến a. Không phải anh nói muốn làm sao, cởi quần áo ra, đúng là tiện quá, vội vàng để người ta chịch." Tô Hành Ngạo giống như tự động lờ đi những lời của Tiêu Giác, yên lặng đứng lên cởi quần áo.
Lần này Tiêu Giác không hề dịu dàng, không đợi Tô Hành Ngạo cởi xong đã đẩy người ngả ra đằng sau, cả người đập mạnh lên sô pha. Áp lên lưng Tô Hành Ngạo, Tiêu Giác hạ giọng nói: "Tô Hành Ngạo, hối hận còn kịp." Tô Hành Ngạo lại cúi đầu nở nụ cười: "Đến đi, anh muốn nhìn xem em có thể làm anh đến trình độ nào." Tiêu Giác nhíu mi, cầm cốc trà trên bàn đổ xuống lưng Tô Hành Ngạo, sự lạnh lẽo đến bất thình lình ấy khiến cho Tô Hành Ngạo nhìn không được bắt đầu run rẩy. Tiêu Giác lần này làm đến là thẳng thắn, trực tiếp dùng nước trà để bôi trơn rồi vói một ngón tay vào.
Tô Hành Ngạo chẳng thấy sung sướng gì, dù sao cái nơi đó cũng đã lâu không làm, Tiêu Giác bấy giờ thiếu kiên nhẫn đến ngoài ý muốn, ba ngón tay có thể đi vào một chút là liền đè lên người Tô Hành Ngạo tiến vào. Tô Hành Ngạo đau quá nhịn không được hô lên một tiếng, Tiêu Giác lại chẳng hề quan tâm, Tiêu Giác làm đến là phấn khởi khiến cho Tô Hành Ngạo tuy rằng có đau, nhưng so ra còn điên cuồng hơn cả Tiêu Giác. Hai người họ hệt như hai con cá thiếu nước tiến hành đợt giãy dụa cuối cùng, mặc kệ sau này chỉ lo đến hiện tại.
Chỉ khổ cho đám người ở ngoài, Tô Hành Ngạo chạy mất vốn là kết quá do bọn họ canh không nghiêm, may là vẫn tìm được người. Nhưng Tô Hành Ngạo là con trai duy nhất của nhà Tô, mặc kệ chuyện anh ta làm đang khiến Tô Diệp tức giận thế nào thì tương lai người kế thừa nhà Tô cũng chỉ có một mình anh ta, một khi hiện tại bọn họ ép buộc anh ta, sau này Tô Hành Ngạo mà trả thù thì bọn họ chắc chắn không nuốt trôi được. Hơn nữa hiện tại bên trong âm vang đến thế, cái cửa này cách âm lại chẳng tốt tí nào, là người thì ai cũng rõ hai người bên trong đang làm gì, thế nên một đám người chỉ biết đối mắt nhìn nhau.
Tiếng động vang lên liên tục đến tối mới thấy im lặng, người bên ngoài không tự chủ thở ra một hơi, má nó, cuối cùng cũng xong rồi. Tiêu Giác hiện tại mệt đến lợi hại, điên cuồng cả buổi chiều, anh cũng chẳng phải siêu nhân mà chịu được. Cơ mà Tô Hành Ngạo lại còn mệt hơn, Tiêu Giác tuy rằng ngay cả động thôi cũng không muốn động, nhưng ít nhất ý thức vẫn còn thanh tỉnh, chứ Tô Hành Ngạo đã ngủ mất rồi.
Tiêu Giác cố gắng đứng lên, đi vào phòng tắm tự tắm cho mình rồi mang một chậu nước ra, miễn cưỡng lau cho Tô Hành Ngạo đôi chút, đoạn ghé vào sô pha ngủ thiếp đi.
Sáng ngày hôm sau, Tiêu Giác tỉnh lại, thấy Tô Hành Ngạo còn đang ngủ. Tiêu Giác cúi đầu hít một hơi, đứng dậy vào phòng bếp làm điểm tâm, suy nghĩ một hồi rồi vẫn đặt một bát cháo cạnh sô pha. Nhìn Tô Hành Ngạo đang nằm trên sô pha, Tiêu Giác cúi đầu nói: "Tô Hành Ngạo, chúng ta thanh toán xong rồi, về sau nếu có thể, tôi hỵ vọng chúng ta đừng bao giờ gặp lại nhau."
Kéo rương hành lý ra ngoài, vừa mở cửa đã thấy bảy tám người tìm góc ngủ trước cửa nhà mình, Tiêu Giác vừa mở cửa là bọn họ đã bừng tỉnh. Tiêu Giác nhìn chung quanh một vòng, bình tĩnh nói: "Tôi phải đi, Tô Hành Ngạo ở trong đó, mọi người có thể dẫn anh ta trở về." Mấy người nọ cũng chẳng ngăn Tiêu Giác, chỉ lẳng lặng nhìn anh đi.
Tiêu Giác gọi xe đi thẳng đến sân bay, nhìn cảnh vật quan thuộc nhanh chóng lui về phía sau, tựa như cố chấp trả thù Tô Hành Ngạo kiếp trước của anh đang rời khỏi cõi lòng, Tiêu Giác bỗng dưng nở một nụ cười, lòng anh thấy thoải mái lắm. Tài xế cười nói: "Cậu bạn, cậu nên cười nhiều hơn, người trẻ tuổi ấy à, cái gì khó quá cũng sẽ qua thôi." Tiêu Giác ngẩng đầu, nhìn khóe miệng đang nhếch lên của mình trên kính chiếu hậu, thế nhưng anh lại cười ra hẳn tiếng.
Tiêu Giác đi Pháp, nhưng anh chẳng nói cho bất luận kẻ nào, anh biết Tô Hành Ngạo muốn tra hành tung của anh thì chẳng khó khăn gì, nhưng anh biết Tô Hành Ngạo nhất định sẽ không đến tìm anh. Kiêu ngạo của Tô Hành Ngạo không cho phép, gia đình của anh ta cũng không, hiện tại Tô Hành Ngạo đấu không lại hai lão hồ ly kiêu ngạo Tô Diệp và Tô Bác.
Một năm sau, Tiêu Giác dựa vào kinh nghiệp kiếp trước, dễ dàng học xong Kinh tế, không thiếu xí nghiệp nổi tiếng mời mọc anh về làm nhưng Tiêu Giác đều từ chối. Anh ở Pháp mở công ty liên kết với nhà Đỗ Lan để duy trì chỗ đứng, mặc dù với người ngoài nó vẫn còn nhỏ, nhưng Tiêu Giác tin rằng, một ngày nào đó, nó nhất định sẽ trở thành một đại thụ che trời.
Chỉ có điều, tiếng di động vang lên, nhìn màn hình di động hiện lên hai chữ Bạch Tuyết, Tiêu Giác lại có chút đau đầu. Nửa năm trước Bạch Tuyết đã tìm được anh, sau đó không biết vận dụng quan hệ gì để trở thành bạn học của Tiêu Giác. Nửa năm nay cứ quấn quýt anh mãi, cứ hễ mở mồm ra là đòi làm vợ mình. Tiêu Giác không dám nói nghiêm khắc, Bạch Tuyết có bệnh, Tiêu Giác sợ ngộ nhỡ lỡ miệng kích thích cô thì không hay.
"Alo, Bạch Tuyết, cô tìm tôi có chuyện gì thế?"
"Tiểu ca ca, hôm nay là sinh nhật Bạch Tuyết, anh tới chúc mừng cùng Bạch Tuyết có được không nào?"
Tiêu Giác nghĩ một hồi rồi đáp lại: "Được rồi, đến lúc đó tôi đến nhà cô." Nghe Tiêu Giác đồng ý, Bạch Tuyết lập tức vui mừng nói: "Tiểu ca ca, anh đồng ý rồi, không được đổi ý đâu đấy. Em cúp máy đây, hì hì."
Tiêu Giác cúp điện thoại, nghĩ đến bộ dáng của Bạch Tuyết, thật Bạch Tuyết đối xử với anh thật sự rất tốt, anh vẫn luôn có cảm giác rất đỗi quen thuộc với cô ta, nhưng ký ức ấy hình như do thời gian quá mức xa xăm nên dù Tiêu Giác có suy nghĩ nát cả óc cũng không ra. Lập tức Tiêu Giác ném chuyện này ra sau đầu, hiện tại việc quan trọng nhất là đi mua quà cho Bạch Tuyết. Tiêu Giác chưa từng tặng quà cho nữ sinh, cũng chẳng biết muốn mua gì, bất quá chắc nữ sinh thì hẳn thích mấy thứ lông xù ha.
Nhìn đủ thể loại gấu bông lông xù đáng yêu trong quán, Tiêu Giác có chút bất đắc dĩ, anh không biết nên mua loại nào. May mắn là ở đây thế nhưng lại có một học sinh người Trung Quốc làm thêm, thấy Tiêu Giác là đồng hương thì bèn nhiệt tình giúp đỡ: "Anh bạn, tôi là Ôn Dược, nhìn cậu hình như là đồng hương của tôi ấy, cảm thấy thân thiết lắm cơ. Cậu mua quà cho bạn gái chứ gì, tôi gợi ý con gấu teddy này này, nó là hàng mới về, đám con gái thích lắm."
Ôn Dược nói có hơi nhiều, cơ mà Tiêu Giác có thể cảm nhận được đối phương đang vui từ tận đáy lòng. Nhìn theo hướng Ôn Dược chỉ, Tiêu Giác không chú ý tới gấu teddy, trái lại chú ý không biết tại sao bên cạnh có buộc một sợi chỉ đỏ. Đầu óc anh nháy mắt lóe lên một hình ảnh, trước đây hình như anh đã từng đưa cho ai đó một sợi chỉ đỏ, Tiêu Giác cứ nghĩ mãi mà chẳng ra rốt cuộc người đó là ai.
Cuối cùng Tiêu Giác vẫn mua con gấu teddy kia về làm quà cho Bạch Tuyết, sau khi đống gói quà thì đi thẳng đến nhà hàng, có chút nhàn nhạ ăn qua mấy thứ. Đoạn đánh xe đến phòng Bạch Tuyết, nơi cô ta ở là một căn biệt thự nhỏ không lớn, nhưng phong cách lại bị Bạch Tuyết bố trí rất khác lạ.
Bạch Tuyết vừa thấy Tiêu Giác đã chạy ra: "Tiếu ca ca, anh đến rồi, mau vào đây, em tự tay làm bánh ngọt đấy, ca ca tí nữa nhất định phải ăn nhiều hơn một chút." Tiêu Giác cười gật đầu, cầm gấu trong tay đưa cho Bạch Tuyết, cô cười cười nhận lấy, nhưng Tiêu Giác nhìn ra trong mắt cô có một tia thất vọng và buông xuôi. Cước bộ của Tiêu Giác không tự giác dừng lại: "Bạch Tuyết, sợi chỉ này tôi thấy rất dễ nhìn, có muốn tôi cho cô luôn không?"
Tiêu Giác không biết vì sao mình lại làm vậy, khả năng là muốn thử. Trong nháy mắt Bạch Tuyết quay đầu lại, hoảng sợ nhìn Tiêu Giác, run run tay cầm đoạn chỉ nọ, sau khi giữ chặt nó trong tay thì cảm xúc của Bạch Tuyết trở nên hết sức dao động: "Tiểu....Tiểu ca ca, anh có gì dấu em à?"
Tiêu Giác không rõ vì sao Bạch Tuyết lại phản ứng lớn đến vậy, nhưng dù sao Bạch Tuyết vẫn không thể chịu được kích thích, anh đành vội vàng an ủi: "Không có, cô đừng nghĩ linh tinh, sợi chỉ này là hàng tặng kèm của con gấu đó, không có ý gì đâu." Nghe thấy Tiêu Giác nói xong, Bạch Tuyết nhẹ nhàng thở ra, vẻ mặt cũng khôi phục đôi phần. Tiêu Giác nhìn Bạch Tuyết cuốn sợi chỉ lên cổ tay mình, sau đó nhờ Tiêu Giác thắt cho một cái nơ bướm. Da Bạch Tuyết vốn đã trắng nay lại đeo chỉ đỏ, đúng thật là rất dễ nhìn.
Đi vào phòng khách của Bạch Tuyết, Tiêu Giác vừa nhìn thấy cái bánh cô ta tự làm thì lập tức cảm thấy đau răng. Nó thật sự quá lớn! Làm cái này rốt cuộc là cần bao nhiên bột mì với bơ hả. Bạch Tuyết cười mở hộp bánh ngọt ra, nói: "Tiểu ca ca, mau lại đây a, em muốn thổi nến." Tiêu Giác nhìn cái bánh ngọt to chà bá thì cảm thấy thật sự ưu thương.
"Tiểu ca ca, đợi lát nữa sau khi em thổi tắt nến thì tiểu ca ca mau chóng ước đi nha." Tiêu Giác khó hiểu nhìn Bạch Tuyết hỏi: "Sinh nhật cô, cô thổi nên thì sao lại bảo tôi ước?"
"Tiểu ca ca, ước vọng sau này của Bạch Tuyết đều cho anh hết, ước vọng của anh chính là ước vọng của Bạch Tuyết, anh đồng ý với Bạch Tuyết, có được không?"Tiêu Giác kinh ngạc nhìn Bạch Tuyết, nhưng cô lại cố chấp nhìn anh, cuối cùng Tiêu Giác chỉ có thể thở dài, "Được rồi, tôi ước thì ước."
Tiêu Giác thật ra không có nguyện vọng gì, bất quá thật lòng anh vẫn thương đứa nhỏ tên Bạch Tuyết này, tuy rằng sau khi anh biết Bạch Tuyết có bệnh, có lần anh đã nghĩ cố chấp của Bạch Tuyết quá chăng chỉ là bởi bệnh của cô. Bạch Tuyết đối tót với anh, nói khó nghe thì chẳng qua là bởi cô không bình thường mà thôi. Nhưng hiện tại Bạch Tuyết thật sự khiến cho Tiêu Giác cảm thấy, vô luận vì cái gì, giờ khắc này, Tiêu Giác thật lòng xem cô là em gái mình.
Tiêu Giác ước xong, Bạch Tuyết liền cắt một miếng bánh đặt trước mặt Tiêu Giác, ý bảo Tiêu Giác mau ăn đi. Tiêu Giác nhìn miếng bánh ngọt Bạch Tuyết cắt cho, lại hỏi: "Sao cô không ăn?" Bạch Tuyết ngượng ngùng đáp: "Em...Con gái không thể ăn quá nhiều bơ, không thì béo lắm."
Tiêu Giác chẳng hiểu nhiều về tâm lý phụ nữ, nhưng nếu Bạch Tuyết không ăn thì anh thật sự lo lắng Bạch Tuyết sẽ bắt anh ăn sạch cả cái bánh a. Yên lặng ăn xong miếng bánh, vừa quay đầu đã phát hiện Bạch Tuyết dựa vào cạnh anh, trong lòng Tiêu Giác dần cảm thấy khó chịu.
Bạch Tuyết lập tức chú ý tới phản ứng của Tiêu Giác, lo lắng đưa tay đặt lên trán anh, hỏi: "Tiểu ca ca, anh làm sao vậy? Hình như anh không thoải mái a. Có muốn em đỡ anh vào phòng nghỉ ngơi không?" Nếu Tiêu Giác mà không có ký ức kiếp trước thì anh chắc chắn không biết mình đang bị làm sao nhưng Bạch Tuyết vừa dứt lời là anh đã biết là có chuyện gì xảy ra rồi, chịu đựng cảm xúc muốn lôi người lên giường, Tiêu Giác đỏ bừng mặt đứng bật dậy đẩy Bạch Tuyết vẫn còn muốn dựa vào người mình ra, quyết đoán chạy về phía cửa.
Bạch Tuyết không cản lại, nhìn Tiêu Giác biến mất, Bạch Tuyết dần dần trượt xuống mặt đất, ôm đầu gối lẩm bẩm nói: "Tiểu ca ca, Bạch Tuyết sai rồi, tha cho Bạch Tuyết, tha cho Bạch Tuyết..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...