Làm Không Hối Hận, Sống Không Hối Tiếc

Chẳng bao lâu bữa tiệc bắt đầu, Bạch Nhiên Đế Quân sau làm tròn nhiệm vụ nhân vật chính của mình thì cũng trốn đi cùng bọn Lục Quân giao lại bữa tiệc cho đám con cháu của mình xử lí.

Trong Đàm Cư, bọn Lục Quân thượng thần cùng Bạch Nhiên đang uống rượu cười nói vui vẻ, hoàn toàn không quan tâm tới việc "lạm dụng" hậu bối thay mình làm chủ bữa tiệc. Phía xa xa, nam nhân áo bạc đang tiến về phía họ theo sau là một vị tiểu cô nương tay cầm chậu cây được chỉnh tỉa rất đẹp.

"Cuối cùng huynh cũng đến"

"Ừ". Đáp xong Tiêu Nhan ngồi vào bàn cùng bọn họ, Nhất Vi thấy thế cũng cười gật đầu chào ngồi kế bên.

"Tặng ngài, lão Bạch, chúc ngài sinh nhật vui vẻ" – Vừa nói Nhất Vi vừa đưa chậu cây cho Bạch Nhiên Đế Quân.

"Cảm ơn cô, xem ra lão già này cũng thật có mặt mũi nhỉ." – Bạch Nhiên cười vui vẻ đáp, trong lòng lại càng vui vẻ hơn, không ngờ vị đứa nhỏ này nhìn bề ngoài luôn thờ ơ nhưng lại rất quan tâm tới ông.

"Không có gì". Nhất Vi cũng cười lại. Nếu Bạch Nhiên mà còn không có "mặt mũi" đó thì có lẽ ở thế giới này cũng ai có.

Cô là người rất tình cảm chỉ là cô không giỏi thể hiện, Bạch Nhiên đối tốt với cô tất nhiên cô cảm nhận được. Để chuẩn bị món quà này cô đã hao tốn không ít tâm trí, lão Bạch đường đường là người đứng đầu của một tộc cái gì cũng có cả.

Khi còn ở chổ lão Bạch, cô từng thấy rất nhiều cây đặt trong Viện Bảo đình nơi tiếp khách và nghỉ ngơi hơn nữa chúng cũng được chính tay ông chăm sóc rất kĩ. Cô nghĩ đây có lẽ là sở thích của ông nên đã đặt biệt kiếm một chậu hoa mình ưng ý rồi tự mình chăm sóc.


Sau khi chào hỏi và tặng lễ vật xong Nhất Vi liền đi kiếm khoai tây nhỏ, mọi người thấy vậy cũng không cản trở, liền để cô đi.

"Tỷ tỷ, sao tỷ không ở Viện Uyển cùng mọi người"

"Không thích." Chỉ cần nhìn mấy cái bộ mặt khách khí, lúc nào cũng cười mở miệng một đường nhưng nghĩ một nẻo ấy là cô đã thấy phiền tới rồi. Không phải cô không thể diễn cùng họ mà là họ còn chưa có mặt mũi đó.

"Nhưng chúng ta đi như thế có phải là hơi thiếu trách nhiệm không?" – Cục bột nhỏ vẫn còn do dự hỏi.

Nhất Vi dở khóc dở cười, gia đình lão Bạch đúng là hài thật. Nhìn bọn họ xem, già thì trốn đi chơi, trẻ thì trốn một góc, trách nhiệm của họ chạy đi đâu hết rồi. Theo cô thấy đây rõ ràng là đang huấn luyện cục bột nhỏ sau này chịu khổ thay họ đây mà.

"Hình như có tiếng gì phía trước, chúng ta lại đó xem" – Cục bột nhỏ kéo tay Nhất Vi đi nhanh về chỗ phát ra âm thanh.

"Ta là con gái Thiên Đế các ngươi dám... dám đụng tới ta".

Buồn cười nếu bọn chúng không dám sao ngươi lại thành ra thế này, đúng là không có não. Tình trạng hiện giờ là người xưng con gái Thiên Đế cùng đám tiên nga bị bọn mặc áo đen đánh trọng thương, người thì khóc lóc người thì sợ hãi ôm chầm lấy nhau. Nhìn hảm hại vô cùng.


"Này đệ muốn chết sao?". Nhất Vi nhanh tay kéo cục bột nhỏ đang tính tiến lên phía trước.

"Chúng ta không ra cô ấy sẽ bị đánh chết đấy"- Cục bột nhỏ sốt ruột trả lời.

"Yên tâm không chết được đâu".

"Ở gần đây có gì quý giá không?" – Nhìn lướt qua tình hình phía trước Nhất Vi quay sang hỏi cục bột nhỏ.

"Gần đây... có. Là Ngọc Lam, là viên ngọc mà ông đệ rất coi trọng, chưa ai từng thấy cũng không ai lại gần được nó cả. Bởi vì nó được đặt trong trận pháp mà tự tay ông đệ thiết kế." – Cục bột nhỏ không hiểu trả lời, nó thì có liên quan gì chẳng phải bọn áo đen đều ở đây hết sao.

"Báo với ông đệ có người muốn lấy cắp đồ của ông ấy, bảo ông ấy đến nhanh lên nếu không muốn hối hận".

"Dạ".

"Soạt"


"Ai?"

"Là ta" – Nhất Vi lười biếng đi về phía bọn họ, chán nản trả lời.

Cô vốn chỉ định ngồi "giữ đồ" giùm lão Bạch chốc lát không định tự mình chuốc phiền phức nhưng biết sao được ai bảo thân thủ cục bột nhỏ tệ đến thế cơ chứ, khiến bọn chúng phát hiện sớm. Xem ra lần này không động tay không được rồi. Xong vụ này nhất định phải về huấn luyện lại cục bột nhỏ mới được. Nhất Vi thầm nghĩ.

"Thì ra là một đám nhóc, tự tìm đường chết" – Một trong bọn áo đen khinh miệt trả lời.

"Phải không?" Nhất Vi nhếch mép, đôi mắt lộ ra tia sát khí hoàn toàn không còn bộ dáng lười biếng hằng ngày.

Nhanh như chớp tên đó lao về phía Nhất Vi, Nhất Vi né sang đồng thời ra đòn đánh trả, chỉ với hai chiêu đã giúp hắn được nghỉ ngơi. Đồng bọn hắn thấy vậy, tất cả đều xông lên, bọn chúng ra tay rất tàn ác mỗi chiêu đều muốn lấy mạng cô, nếu không phải thân thủ cô không tệ thì giờ không biết đã biến thành bộ dạng gì nữa. Cục bột nhỏ bên kia thì rãnh rỗi hơn cô nhiều bởi không ai để ý đến nó cả, đúng là phân biệt đối xử quá mà.

"Chưa chào hỏi chủ nhà đã muốn đi, có phải hơi bất lịch sự rồi không?". Nhất Vi rất là nghiêm túc phê phán.

Đang đánh nhau thì có bóng đen lướt qua, tuy hắn nhanh nhưng Nhất Vi còn nhanh hơn hắn. Cuối cùng cũng ra, cô chờ hắn nãy giờ.

Lúc mới đến đây cô cho đây chỉ là một vụ đánh nhau bình thường giữa thần và ma nhưng khi quan sát kĩ cô liền thấy có điều không ổn. Cây cối gần đây đều bị trận đánh làm cho gãy cả, nhìn thấy mủ trên cây cũng đã khô cho thấy trận đấu diễn ra cũng khá lâu mà Tuyết Mai vốn không phải đối thủ của bọn chúng. Nếu hắn muốn giết hoặc có chủ ý gì trên người cô ta cũng đã làm xong từ nãy giờ mới phải không đợi đến giờ. Hơn nữa chiêu thức hắn ra tay với Tuyết Mai điện hạ cũng không phải là kiểu muốn lấy mạng mà chỉ làm bị thương cô ta, hắn đánh nhau với cô ta giống như đang muốn kéo dài thời gian thì đúng hơn.

Nghĩ đến đây Nhất Vi liền quay sang hỏi cục bột nhỏ. Khi nhận được câu trả lời, cô liền hiểu ra mọi chuyện. Có lẽ Nhất Mai điện hạ xui xẻo gặp phải bọn chúng, bọn chúng không thể để cô đi nhưng với thân phận đặc biệt của cô ta nên cũng không thể tùy tiện giết người vì thế mới có cảnh "địa hổ ly sơn" này. Sáng tỏ mọi chuyện, cô không cần phải chuốc thêm phiền phức chuyện của ai thì để người đó giải quyết vậy. Tuy nhiên ngoài ý muốn cô bị phát hiện.


Mặc dù phải đối phó với bọn này nhưng cô cũng không quên giữ đồ giùm lão Bạch. Cô biết chắc chắn sau khi thực hiện xong kế hoạch bọn sẽ rút khỏi nên mới vừa đánh nhau vừa chờ hắn ra để lấy lại viên ngọc.

Tên đó nhìn cô rồi nhìn đồng bọn rồi... lại chạy. Cô chạy theo định bắt hắn lại nhưng lại bị một lớp gì ngăn cách khiến cô không thể ra khỏi được.

"Cùng chết đi".

"Chỉ với các ngươi?!". Nhất Vi cười lạnh đáp lại.

Cùng lúc đó, bên ngoài trận pháp Tiêu Nhan cùng bọn Bạch Nhiên thượng thần cũng vừa tới. Khi trận pháp bị thâm nhập, Tiêu Nhan thượng thần đã nhanh chóng phát hiện, sau đó không lâu thì lại nhận được tin tức từ cục bột nhỏ. Bọn họ liền vội vã đến liền thấy bọn Nhất Vi đang giao đấu cùng Ma tộc.

Cục bột nhỏ đang thi triển pháp thuật cố gắng phá giải trận pháp và bảo vệ bọn Nhất Mai điện hạ. Nhất Vi một mình phải chống lại bọn Ma tộc đồng thời không để chúng có cơ hội ra tay với cục bột nhỏ.

"Á...".Là tiếng hét của Nhất Mai điện hạ.

Tiếp đó là: "Phụt". Trên mặt đất xuất hiện một ngụm máu tươi mà Nhất Vi vừa phun ra.

Lông mày của bọn Bạch Nhiên Đế Quân đều nheo chặt lại. Chỉ có Tiêu Nhan là nãy giờ vẫn không thay đổi sắc mặt, tuy nhiên nếu để ý kĩ sẽ thấy ánh mắt đã không còn như bình thường mà đang chứa một tầng sát khí.

Đang lúc giao chiến, một tên bỗng đổi hướng bay về tấn công vào Nhất Mai điện hạ. Cô ta hoảng hốt la một tiếng liền nhanh tay kéo cục bột nhỏ đang chuyên tâm phá giải trận pháp bên cạnh làm bia đỡ. Cùng lúc đó Nhất Vi cũng xong lên chắn trước mặt cục bột nhỏ nhận lấy một chưởng từ tên kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui