Sáng hôm sau Lam Anh nằm ở trên giường trên trán cậu đắp một chiếc khăn ướt, nhìn Du Tử Mặc ngồi bên cạnh làm việc Lam Anh cứ như vậy nhìn anh.
Du Tử Mặc đang xem văn kiện cảm nhận được ánh mắt của Lam Anh liền gấp máy tính lại quay đầu nhìn cậu, anh đưa tay cầm khăn lạnh đã bị trán của Lam Anh hâm cho nóng ra sau đó lại cúi đầu áp trán mình lên trán cậu.
Đột nhiên Du Tử Mặc cúi người xuống như vậy Lam Anh cứng người không dám động đậy, lúc sau Du Tử Mặc tách ra rồi thấy Lam Anh như vậy liền hỏi.
“Em thấy sao rồi trong người còn khó chịu nữa không?”
Lam Anh nghe Du Tử Mặc hỏi liền lắc đầu nói:“Không có nữa đã đỡ hơn nhiều rồi!”
Nghe vậy Du Tử Mặc nhẹ nhàng nhéo nhéo má Lam Anh sau đó cúi xuống hôn nhẹ lên trán cậu rồi đứng dậy đem khăn để vào phòng tắm.
Nhìn Du Tử Mặc đi rồi Lam Anh mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, Du Tử Mặc vốn dĩ hôm nay có cuộc họp quan trọng không thể gác lại nhưng lại vì cậu mà dời cuộc họp đi.
Sáng nay Lam Anh lúc tỉnh dậy còn bĩnh thường cậu nghĩ chắc sẽ không sao nhưng chỉ vừa cách Du Tử Mặc lúc anh ra ngoài mua đồ ăn sáng cậu liền bị cơn khô nóng khó chịu kia làm cho đau đớn khôn cùng.
Lần đầu tiên cảm nhận được cơn đau đớn này Lam Anh chịu không được mà ngã gục xuống, pheromone cũng bắt đầu hỗn loạn phát tán ra, Tiểu Miêu Miêu đang ăn thức ăn Du Tử Mặc đổ ra cho nó trước khi ra ngoài đột nhiên nghe tiếng động lớn nó giật bắn mình hoảng loạn nhìn xung quanh khi nhìn đến Lam Anh nằm ngã gục dưới sàn nhà nó càng sợ hơn.
“Meo…meo…???” Tiểu Miêu Miêu dùng chân chạm lên cánh tay đang đau đến run rẩy kia của Lam Anh, chủ nhân của nó bị làm sao vậy sao lại nằm ở đây như vậy, nó rất lo lắng nha, con người kia khi nào mới trở về vậy.
Du Tử Mặc từ bên ngoài trở về nghe thấy tiếng mèo kêu trong nhà liền vội vàng lao vào nhà, vừa vào đã thấy Lam Anh nằm ở trên sàn nhà trên đầu cậu hiện ra đôi tai cụp của thỏ, cả người run rẩy nằm trên sàn nhà.
Anh không nghĩ nhiều đem đồ ăn sáng để lên bàn sau đó liền chạy lại ôm lấy Lam Anh bế lên để cậu dựa vào trong lòng mình.
Từ lúc mở cánh cửa ra đã nhận thấy pheromone khác thường nồng đậm của cậu, lúc này bế cậu lên lượng lớn pheromone kia càng làm Du Tử Mặc khó khăn hơn, cảm nhận người trong lòng đang từng trận từng trận đau đớn mà run rẩy Du Tử Mặc không còn cách nào khác bàn tay anh nắm chặt móng tay găm vào da thịt đến mức chảy máu nhưng cũng chỉ kéo được 6 phần thanh tỉnh.
Bế Lam Anh vào đến trong giường Du Tử Mặc nhẹ nhàng vén mái tóc trước trán ướt đẫm vì mồ hôi của cậu, cả khuôn mặt Lam Anh lúc nãy đỏ bừng lên hai mắt nhắm lại hơi cau lại vì cơn đau đớn, pheromone xung quanh phát tán đến hỗn loạn.
Nắm lấy bàn tay đang run rẩy kia Du Tử Mặc cúi đầu xuống hôn lên cánh môi mềm mại kia từng đợt từng đợt cẩn thận thả nhẹ pheromone của mình giúp người dưới thân bớt đi đau đớn, lúc Du Tử Mặc tách ra anh liền đứng bật dậy đi vào trong phòng tắm, nếu còn ở lại anh không biết bản thân mình sẽ làm ra chuyện gì đối với cậu nữa, chỉ như vậy thôi chỉ như vậy cũng đủ rồi dù là vậy thì trong đầu Du Tử Mặc lúc này lại nhớ đến mấy lời ngày hôm qua Lăng Vũ nói với mình qua điện thoại.
Đúng là hỏa chết người mà.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm vang lên một lúc mới ngừng lại, Du Tử Mặc từ bên trong đi ra toàn thân anh vì vừa dội nước lạnh lên nên có chút hơi lạnh tỏa ra, trên tay Du Tử Mặc cầm theo một chiếc khăn lạnh anh đi lại ngồi xuống bên người Lam Anh đem khăn lạnh đắp lên trán cho cậu.
Sau khi xác nhận Lam Anh ổn định hơn rồi Du Tử Mặc liền xuống khỏi giường, cũng không còn sớm nữa anh ra ngoài giúp cậu chuẩn bị bữa trưa, bị Du Tử Mặc bắt phải nằm trên giường không được đi ra ngoài Lam Anh không còn cách nào khác chỉ có thể nằm trên giường ngoan ngoãn cho đến khi Du Tử Mặc đi vào.
Nhìn bát cháo cá trước mặt Lam Anh ngẩng đầu nhìn Du Tử Mặc, thấy cậu nhìn mình Du Tử Mặc nghĩ cậu muốn mình uy cậu ăn liền ngồi xuống cầm thìa múc cháo đưa đến bên miệng Lam Anh.
Cậu ăn thìa cháo Du Tử Mặc đưa đến xong thấy anh lại chuẩn bị múc thêm cháo uy mình Lam Anh nhịn không được liền lên tiếng:“Tử Mặc, em tự ăn được, nhưng mà sao lại là cháo vậy?”
“Ăn cháo rất tốt, anh hỏi giúp việc ở nhà rồi, cô ấy nói omega trong kỳ nhạy cảm vẫn là ăn đồ dễ tiêu hóa sẽ tốt cho cơ thể!” Du Tử Mặc tay vẫn giữ nguyên tư thế đưa cháo uy đến trước miệng Lam Anh.
Thấy anh nói vậy tay vẫn giữ nguyên tư thế Lam Anh cũng không còn cách nào khác đành phải ăn phần cháo đưa đến này, nghĩ ăn xong rồi Du Tử Mặc sẽ để cậu tự ăn ai ngờ cậu vừa nuốt cháo xong lại một phần khác đã được Du Tử Mặc đưa lên.
Cuối cùng Lam Anh vẫn là phải ngoan ngoãn để Du Tử Mặc uy mình ăn hết bát cháo.
Sau khi đút Lam Anh ăn hết bát cháo Du Tử Mặc liền để Lam Anh nằm xuống kéo chăn lên cẩn thận đắp cho cậu sau đó mới cầm theo bát cháo đi ra ngoài.
Chờ Du Tử Mặc ra ngoài rồi Lam Anh lúc này liền đưa tay xuống dưới gối mò ra được điện thoại mình giấu ở dưới gối, điện thoại sau khi được mở nguồn lên hàng loạt tin nhắn nhảy lên liền tục cùng với vài thông báo gì đó, mấy tin nhắn cậu nhìn qua cũng đều là tin nhắn trong nhóm cửa tiệm thú cưng cùng với vài tin nhắn hỏi han sức khỏe của cậu từ Lam Nguyệt.
Cậu lướt lướt một hồi thì một cái avatar đặc biệt hiện ra cùng với dòng tin nhắn nhảy liên tục thì cái avatar này cũng bị vùi dập về phía sau.
Cậu bấm vào hình avatar đặc biệt kia mới nhận ra đây là avatar mới cập nhật của Alex.
‘Tiểu Anh hôm nay sao cậu không đến tiệm vậy’
‘Buổi chiều có đến không vậy’
‘mình đang gần đó nếu đến tiệm nhắn lại mình’
‘Sao cậu không trả lời rất bận sao’
‘Tiểu Anh cậu ổn chứ’
‘Mình vừa ghé qua tiệm mọi người bảo hôm nay cậu không đến cả hôm qua cũng vậy, xảy ra chuyện gì rồi’
Dưới hàng đống tin nhắn được Alex gửi đến la hàng loạt cuộc gọi nhỡ, thấy anh ta lo lắng như vậy Lam Anh liền nhấn vào khung nhập tin nhắn bắt đầu gõ gõ chữ trả lời lại.
‘Mấy hôm nay mình không đến tiệm được, không có chuyện gì xảy ra đâu cậu đừng lo lắng, chắc mất mấy hôm thôi rồi mình lại đến tiệm’
Sau khi bấm gửi đi xong Lam Anh lại thoát ra lần lượt đọc tin nhắn mấy nhân viên ở tiệm thú cưng nhắn tin hỏi thăm cậu, lúc cậu bảo chắc sẽ không đến tiệm mấy ngày bọn họ ai cũng đều không vui nói cậu nhanh chóng trở lại cùng bọn họ làm việc thiếu cậu mọi người đều không có sức sống làm việc.
Nhắn tin trả lời xong lúc này mới nhìn tin nhắn mà Lam Nguyệt gửi đến cho mình, từ đầu đến cuối đều là tin nhắn hỏi về sức khỏe cậu mấy ngày nay như thế nào đến gần cuối thì đều là muốn cậu đến chỗ mình, Lam Nguyệt mang thai cũng sắp vào thời kỳ cuối mà anh rể của cậu thì lại không thường xuyên ở nhà mà thường thì là ở bệnh viện nên hiện tại muốn cô nhập viện sớm hơn.
Đúng ra lịch cô nhập viện phải là tháng sau nữa nhưng vì lo lắng Lam Nguyệt ở nhà không tiện nên La Thanh muốn cô tháng sau chuyển vào viện luôn cũng tiện cho anh chăm sóc quan sát cô cùng đứa nhỏ.
Thấy cô nhắn như vậy Lam Anh không nhắn trả lời mà trức tiếp gọi điện cho cô.
Du Tử Mặc ở bên ngoài ăn cơm rửa chén dọn dẹp sạch sẽ nhà cửa cho Tiểu Miêu Miêu ăn xong mới đi vào phòng của Lam Anh, vừa đi đến trước cửa đã nghe thấy âm thanh cười nói vui vẻ của Lam Anh, nghe giọng điệu cậu nói chuyện Du Tử Mặc cũng đoán được cậu đang nói chuyện cùng với ai, mở cửa vào, Lam Anh ngồi trên giường đang nói chuyện cùng với Lam Nguyệt thấy Du Tử Mặc đi vào liền ngoắc ngoắc ngón tay kêu anh đi qua.
Du Tử Mặc nhìn cậu đi qua bên giường ngồi xuống từ đằng sau ôm Lam Anh vào trong lòng không ngại Lam Anh đang nói chuyện điện thoại mà cúi đầu tựa lên vai Lam Anh pheromone cũng nhè nhẹ thả ra.
Nói được thêm vài câu nữa với Lam Nguyệt xong Lam Anh liền tắt điện thoại bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Du Tử Mặc giọng nói đầy ôn nhu hơi chút nhẹ nhàng:“Chị nói mấy ngày nữa muốn em qua nhà chị chơi, sang tháng là chị sẽ nhập viện rồi!”
“Đợi kỳ phát tình của em kết thúc đã!” Du Tử Mặc ngẩng đầu lên hai mắt đối mặt với Lam Anh, nhìn đôi mắt màu hổ phách kia của Du Tử Mặc Lam Anh thoáng chốc nghĩ đến chuyện mà Lam Nguyệt vừa rồi nói hai bên má cậu dần dẫn hồng hồng rồi chuyển thành đỏ ửng.
Thấy cậu đột nhiên đỏ bừng mặt Du Tử Mặc liền lo lắng ngồi dậy nghiêm chỉnh giọng nói đầy lo lắng hỏi cậu:“Tiểu Anh, em lại thấy khó chịu ở chỗ nào sao? Hay tại vì pheromone…!” “Không, không có, em không sao!” Lam Anh lắc đầu nguầy nguậy sau đó ấp a ấp úng nói:“Chỉ là vừa nãy chị gọi điện nói với em…nói, nói là omega trong kỳ phát tình có thể để cho alpha của mình tạm thời đánh dấu…!”
Vừa rồi còn chưa nói hết câu Du Tử Mặc đã nghe Lam Anh lên tiếng cắt ngang, hiện tại lại nghe những lời mà cậu nói ra như vậy khiến cho anh không tin nổi mở lớn hai mắt nhìn cậu không chắc chắn hỏi lại:“Tiểu Anh, em vừa nói cái gì cơ?”
Du Tử Mặc vậy mà còn hỏi lại Lam Anh càng đỏ mặt hơn cậu túm chăn kéo lên che đi mặt mình, hai cái tai thỏ cũng cong lại phủ lên mặt cậu che đi sự xấu hổ, thấy cậu như vậy Du Tử Mặc không nhìn được đè cậu xuống giường cách một lớp chăn cũng có thể cảm nhận được hơi thở nóng ấm của Du Tử Mặc từng âm thanh từng câu nói của Du Tử Mặc càng làm cậu nóng nực hơn:“Tiểu Anh em có biết đối với một omega trong kỳ phát tình nói như vậy với một alpha là có ý gì không?”
“Em không phải, em không có!” Lam Anh nắm chặt hai cái tai của mình phản bác ý nghĩ kia của Du Tử Mặc.
Du Tử Mặc kéo chăn xuống nhìn Lam Anh hai mắt có chút khóe đỏ cùng hai má cậu đỏ lên đầy gợi cảm kia Du Tử Mặc không nhịn được cúi xuống hôn lên môi cậu lại nhẹ nhàng mân mê trêu đùa đầu lưỡi của cậu dây dưa không ngừng lui tới bên trong khoang miệng cậu.
Lam Anh ban đầu vừa bị Du Tử Mặc hôn còn cứng đờ người ra nhưng hiện tại không còn như vậy nữa mà cậu còn triền miên mà đáp lại nụ hôn kia của Du Tử Mặc, hai tai vòng qua cổ anh nhẹ nhàng đẩy sâu thêm nụ hôn.
Khi dứt ra khỏi nụ hôn kia, nhìn Lam Anh hai mắt ươn ướt hơi thở nóng bỏng ở dưới thân mình Du Tử Mặc đưa tay luồn qua lớp áo cậu nhẹ nhàng ve vãn hai điểm hồng trước ngực cậu, bị anh chạm vào điểm nhạy cảm trên người Lam Anh nhịn không được bất ngờ rên ra tiếng.
Nghe tiếng cả Du Tử Mặc và Lam Anh đều ngơ ngác đến bốn mắt nhìn nhau một lúc sau Lam Anh liền đỏ mặt dùng tai che mặt mình lại ngượng ngùng.
“Tiểu Anh, anh có thể không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...