Lam Khải Vu Mặc


Du Tử Mặc lái xe rời khỏi bệnh viện trên đường trở về cả quá trình Lam Anh đều ngồi ở bên ghế phó lái chỉ trầm mặc không lên tiếng cũng không nói một chuyện gì chỉ lẳng lặng tựa vào ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, bất kể là Du Tử Mặc hỏi hay nói gì cầu đều không để tâm mà coi như không nghe thấy.Cảnh vật ngoài cửa xe cứ lần lượt nhanh chóng lướt nhanh qua khung cửa sổ nhưng tâm trạng của Lam Anh vẫn không thể tốt thêm được bao nhiêu, hai mươi năm qua cậu sống dưới thân phận là một beta vậy mà chỉ trong một chốc từ một beta giờ đây lại trở thành một omega làm sao có thể chấp nhận được chứ.

Thấy cậu như vậy Du Tử Mặc đành phải im lặng lái xe, đến trước cửa nhà của Lam Anh Du Tử Mặc liền đỗ xe lại ở vị trí đỗ xe gần nhà của cậu.
"Tiểu Anh đến nhà em rồi!" Du Tử Mặc dừng xe lại nhìn sang Lam Anh nói.
Lam Anh đang trầm mặc nhìn ra ngoài cửa xe đột nhiên nghe tiếng Du Tử Mặc nói liền quay sang nhìn anh lại nhìn phía trước, đây đúng là con đường phía trước nhà của cậu, cậu tháo đai an toàn hướng Du Tử Mặc nói:"Cảm ơn anh, làm phiền anh nhiều rồi!" Nói xong liền mở cửa xuống xe.
Thấy cậu xuống Du Tử Mặc cũng vội vàng xuống theo:"Tiểu Anh.....Em có nhớ Tiểu Hắc lúc trước.......?"
"Tiểu Hắc?" Lam Anh có chút khó hiểu:"Ý anh là sao?"
Du Tử Mặc đang định nói thì đột nhiên dừng lại, anh nói ra chắc gì Lam Anh đã tin những gì anh nói......:"Không, không có gì....Đúng rồi, bác sĩ nói em vừa mới phát tình nên cần ở cạnh một alpha.....!"
"Không cần đâu, chẳng phải là còn có thuốc ức chế sao?" Lam Anh vừa đến cửa nghe Du Tử Mặc nói vậy liền dừng lại quay đầu nhìn anh nói:"Anh đừng có để ý quá tôi tự lo được!"
Nhìn cậu mở cửa đi vào Du Tử mặc không thể nói gì đành phải im lặng trở lại trong xe.


Trở về nhà Du Tử Mặc nghĩ đi nghĩ lại vẫn không yên tâm liền gọi điện cho Lăng Vũ, vừa từ bệnh viện trở về nhà người nào đó lại đích thân gọi điện tới Lăng Vũ đành phải nghe điện thoại.
"....Hả, cậu hỏi vậy làm cái gì, đối với một omega thì có alpha bên cạnh trong kỳ phát tình đương nhiên tốt hơn phải ở một mình rồi?" Lăng Vũ lấy trong tủ ra một lon bia khó hiểu trả lời câu hỏi của Du Tử Mặc:"Cho dù có là thuốc ức chế cũng phải chịu đau đớn của kỳ phát tình, cậu cũng hiểu còn gì?"
Du Tử Mặc nghe xong có chút trầm mặc, bây giờ anh không thể sử dụng thân phận Tiểu Hắc ở bên cạnh Lam Anh, bây giờ kêu cậu ấy đến đây chắc chắn sẽ không được.

Cuối cùng.......Lam Anh đang nấu ăn trong bếp đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Tiểu Miêu Miêu đang nằm trên ghế thiu thiu ngủ vừa nghe thấy đột nhiên hai tai dựng thẳng lên nhìn ra ngoài cửa.

Cậu đem bếp để chế độ nhỏ sau đó ra ngoài nhìn thấy Tiểu Miêu Miêu dựng thẳng tai nhìn ra ngoài cửa cậu liền khẽ vuốt nhẹ rồi đi ra ngoài cửa.
"A" Du Tử Mặc trên tay cầm một giỏ trái cây đứng ở ngoài cửa lo lắng nhìn cánh cửa nhà nãy giờ vẫn đóng chặt, đột nhiên cánh cửa kia mở ra anh không cẩn thận bị đập phải, Lam Anh vừa nghe tiếng nhìn ra thì thấy Du Tử Mặc đang đứng bên ngoài đưa tay xoa xoa chóp mũi trên trán còn có chút đỏ liền khó hiểu:"Anh Tử Mặc sao anh lại ở đây?"
"Tôi, à cái này cậu cầm lấy đi, vừa nãy tôi nghĩ lại rồi vẫn là ở lại đây giúp cậu đi, để cậu ở một mình tôi không yên tâm!" Du Tử Mặc ánh mắt không dám nhìn thẳng giọng nói cũng không được tự nhiên nói với Lam Anh.
Không nghĩ người này vậy mà còn đến trước cửa nhà của cậu nói như vậy, nhìn bên ngoài không tiện nói chuyên Lam Anh liền đứng qua một bên cũng không nhận lấy giỏ hoa quả của Du Tử Mặc nói:"Anh vào nhà trước đi rồi nói chuyện!"
Thấy cậu để mình vào trong ánh mắt Du Tử Mặc liền sáng lên, Lam Anh nhìn thấy anh như vậy trong lòng có chút cảm giác quen thuộc, hình như có chút quen quen....Bên trong nhà Tiểu Miêu Miêu đang nằm một bên thiu thiu ngủ đột nhiên bị nhấc lên ôm vào lòng liền tỉnh giấc nhìn chủ nhân của mình.
"Anh ngồi đi!" Lam Anh chỉ bên ghế bảo Du Tử Mặc ngồi rồi cũng ngồi xuống theo, Tiểu Miêu Miêu nằm trong lòng Lam Anh ánh mắt đề phòng nhìn Du Tử Mặc ngồi ở ghế đối diện.

Du Tử Mặc gật đầu đem giỏ hoa quả đặt xuống bàn hơi có chút không thoải mái nhìn Lam Anh lại tự cúi mặt xuống, thấy anh không định lên tiếng Lam Anh liền nói:"Chuyện anh nói tôi cũng đã nói rồi, thuốc ức chế tôi có rồi không có gì đáng lo ngại cả, anh không cần phải....?"
"Không được!" Du Tử Mặc nghe cậu nói như vậy liền không đồng ý hai tay chống bàn ánh mắt kiên quyết không thể, bị Du Tử Mặc đột nhiên lớn tiếng cắt ngang Lam Anh có chút giật mình nhìn anh, thấy cậu bị dọa sợ Du Tử Mặc liền thu lại khí thế vừa rồi ngoan ngoãn ngồi lại trên ghế như một con cún bị mắng.
"Vậy anh nói đi tại sao lại không được!" Lam Anh ngờ vực hỏi lại anh.

Du Tử Mặc nghe cậu hỏi vậy liền chậm chạp nói:"Lăng Vũ nói omega lần đầu trải qua kỳ phát tình sẽ rất mệt mỏi nếu chỉ có thuốc ức chế thôi không thể giảm bớt được, nên, nên anh không muốn không.....!" Nói đến đây Du Tử Mặc ngẩng đầu lên nhìn Lam Anh ngập ngừng một chút.
Thấy anh như vậy Lam Anh thở dài một tiếng nhìn anh nói:"Vậy nên anh muốn ở nhà tôi?"
"Nếu được thì anh vẫn mong em đến chỗ của anh ở, Tiểu Bạch ở nhà cũng rất thích em cũng tiện có người chăm sóc cho em!" Du Tử Mặc hai mắt đầy mong chờ nhìn Lam Anh.
Lam Anh nhìn Tiểu Miêu Miêu trong lòng lại nhìn Du Tử Mặc nói:"Không thể, tôi còn có tiệm thú cưng, không thể đóng cửa, nên anh.....!"
"Không sao, anh có thể tìm người đến làm giúp em, không phải ở tiệm còn có nhân viên sao?" Du Tử Mặc mg chờ nhìn Lam Anh mong cậu sẽ đồng ý cùng đến ở với mình lại nói tiếp:"Kỳ phát tình của một omega kéo dài khoảng một tuần mà em là thuần lặn nên anh không biết nó sẽ kéo dài bao lâu!"
"........." Lam Anh hết lần này đến lần khác bị ngắt ngang liền hết lời muốn nói, cậu để Tiểu Miêu Miêu xuống dưới ghế khẽ vuốt nhẹ lông mèo con mềm mại đứng dậy nói với Du Tử Mặc:"Tôi hiểu rồi, anh muốn ở lại đây ăn tối không?"
"Đ, Được sao?" Du Tử Mặc ngập ngừng không chắc chắn nhìn cậu.

Lam Anh đi vào trong bếp mở bếp lại tiếp tục nấu ăn, thấy cậu không nói gì Du Tử Mặc mừng rỡ xắn tay áo đi vào trong phòng bếp nhìn cậu nấu ăn, mấy cái này hình như anh không giúp được rồi.

Cuối cùng vẫn là đi ra ngoan ngoãn ngồi trên ghế trong phòng khách chờ đợi cậu nấu ăn.

Tiểu Miêu Miêu ở đối diện ánh mắt không ngừng đánh giá người trước mặt, lần đầu tiên nó thấy chủ nhân đưa người lạ về nhà nên vô cùng đề phòng với người trước mặt, một phần nó lo lắng là vì người này khiến nó có cảm giác như con thú kia một phần là nó không thích người này.

Lam Anh ở trong bếp nấu xong liền đem thức ăn xếp ra bàn, nhìn Du Tử Mặc ngồi ở trong phòng khách từ đầu đến cuối vẫn như vậy thì có chút buồn cười lên tiếng gọi anh vào ăn cơm.
Nghe tiếng Du Tử Mặc liền nhanh nhẹn vào trong, nhìn mấy món ăn giản dị trên bàn Du Tử Mặc liền thuần thục đem bát đũa để ra giúp Lam Anh lấy cơm rồi lấy phần cơm cho mình.

Thấy anh thành thực như anh đã từng ở trong nhà Lam Anh có chút ngờ vực nhìn anh nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua, hẳn chỉ là trùng hợp thôi.

Ăn cơm xong Du Tử Mặc tự giác cầm bát đi rửa dọn, Lam Anh đứng ngoài cửa nhìn anh dọn dẹp xong để mọi thứ trở lại đúng vị trí Lam Anh có chút ngạc nhiên, cậu còn chưa nói là nó để ở đâu mà.
Sau khi ăn tối xong Lam Anh vẫn như thường lên ngồi trên ghế trong phòng khách xem truyền hình, Du Tử Mặc thấy vậy liền đem giỏ hoa quả mang vào trong phòng bếp rửa sạch rồi cầm dao nhìn quả táo nằm trên tay mình không biết nên gọt kiểu gì.


Lam Anh đang xem truyền hình đột nhiên nghe tiếng kêu đau đớn từ trong phòng bếp phát ra làm giật mình, Tiểu Miêu Miêu đang nằm trong lòng cậu cũng bị dọa đến dựng thẳng lông lên, cậu vội vàng chạy vào trong phòng bếp thì.......Du Tử Mặc trên tay cầm quả táo, dao rơi dưới đất còn trên tay hai ngón liền đều bị cắt phải đang chảy máu, thấy Lam Anh đi vào Du Tử Mặc liền đem bàn tay đang chảy máu giấu đi nhìn cậu.
"Tiểu Anh, e, em không xem tv nữa sao?" Du Tử Mặc cười gượng đem quả táo đặt xuống rồi cúi đầu nhặt con dao lên.
Lam Anh đi qua đem bàn tay bị thương anh giấu sau lưng kéo ra, nhìn ngón tay đang chảy máu liền kéo anh đi ra ngoài, cậu lấy từ trong ngăn kéo ra hộp cứu thương sau đó giúp Du Tử Mặc lau máu dính trên tay rồi cẩn thận sát khuẩn giúp anh dán băng cá nhân vào.

Nhìn hai ngón tay được cuốn băng cá nhân ánh mắt không khỏi hoài niệm, Lam Anh nhìn anh ánh mắt không khỏi có chút khó chịu.
"Anh không biết làm có thể bảo tôi đâu cần phải làm như vậy để bị thương!"
Du Tử Mặc thấy giọng nói của cậu có chút khó chịu liền ngượng ngùng nói:"Anh chỉ muốn gọt ít hoa quả cho em, nhưng không nghĩ nó khó như vậy!"
Thấy vậy Lam Anh cũng không biết nên trách hay như nào cuối cùng đành im lặng đứng dậy đi vào trong bếp lau bỏ vết máu trên sàn cùng với ở trên bàn, lại cầm dao rơi trên đất lên nhìn quả táo bị gọt đến đáng thương kia bỏ trong thùng rác rồi cầm một quả táo khác trong giỏ ra.

Du Tử Mặc mua hoa quả đến đều là loại đắt tiền Lam Anh gọt gọt một lúc sau đó đem ra để trên bàn, mấy quả táo được cậu gọt xong xếp lên đĩa nhìn vô cùng bắt mắt, Du Tử Mặc nhìn cậu vô cùng hâm mộ.
Ăn hoa quả xong Lam Anh dọn dẹp phòng cho khách một chút rồi bảo Du Tử Mặc tối ngủ ở phòng cho khách không cần thiết phải ngủ ngoài ghế ở phòng khách sau đó vào trong phòng ngủ của mình..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận