Kỷ Xuyên thất hồn lạc phách đi vào trường đại học, cơ hồ là bay vào. Cậu vừa đi trên đường, rồi vừa suy nghĩ: Ba ba nói muốn tách ra một quãng thời gian, tách ra bao lâu? Nghe ý tứ của hắn không thể ít hơn mười bữa nữa tháng.
Sau đó thì sao? Có thể tỉnh táo lại không? Sau khi bình tĩnh rồi, bọn họ nên kết thúc như thế nào?
Kỷ Xuyên “bay” tới lớp học, ngẩng đầu nhìn phía trước một chút. Cũng không có tiến vào, đứng ở bên ngoài lấy điện thoại di động ra xem lịch học trưa nay, trưa nay học ở lầu nào cậu không nhớ rõ, kết quả vừa cúi đầu nhìn, buổi sáng dĩ nhiên không có lớp, cậu không nên đi.
“…”
Kỷ Xuyên nghẹn một hơi trong cuống họng, tâm tình càng kém hơn.
Cậu ngẩn người một hồi, quay người đi hướng thư viện. Thư viện cách đây không xa, dọc theo đường đi nghênh đón gió to, bị gió thổi làm cậu rất thoải mái. Cậu hiện tại cực kỳ yếu đuối, bị gió lạnh thổi một chút liền cảm thấy gió thổi tới tận tim cậu rồi, trong lòng tràn ngập phẫn nộ cùng bi thương không nơi phát tiết, cậu nhấc chân dùng sức đá một cái, đem chai nước khoáng xem như trái banh mà đá đi thật xa.
“Cạch cạch coong…” chai không lăn trên mặt đất vài vòng, rồi dừng lại trước một đôi giày thể thao màu trắng. Chủ nhân của đôi giày thể thao nhặt lên cái chai, đem nó ném vào thùng rác ven đường, sau đó đi tới.
“Cậu phát điên cái gì?” là Hạ Đình, âm thanh vẫn lạnh lùng như cũ. Đã nhiều ngày Kỷ Xuyên không thấy y, người này luôn độc lai độc vãng, đến A đại lâu như vậy, vẫn cô đơn một mình, bạn bè cũng không chịu quen biết.
Chính là không phát triển như vậy, trái lại không có vẻ mới lạ gì, tâm tình Kỷ Xuyên không tốt, đang muốn tìm người nói hai câu.
Kỷ Xuyên nói: “Không có chuyện gì, tôi đi thư viện, cùng đi không?”
Ánh mắt Hạ Đình giống như X quang, đem cậu từ đầu đến chân quét qua một lần, không biết quét xong ra kết quả gì, nói chung cũng gật đầu đáp ứng.
Bọn họ đồng thời hướng thư viện đi đến, thư viện A đại là một công trình kiến trúc có tạo hình vô cùng kỳ lạ, tổng cộng có năm tầng lầu, lầu hai là phòng tự học, lúc này thời gian còn sớm, cũng không có nhiều người. Kỷ Xuyên tùy tiện cầm một quyển sách chuyên ngành, tìm vị trí rồi ngồi xuống, mới vừa ngồi xuống mới phát hiện không đúng…nào có ai đến thư viện nói chuyện? Chỗ này làm sao nói chuyện?
Thôi, làm sao nói với y được, tâm sự của cậu làm sao nói hết với Hạ Đình đây? Hạ Đình không phải là một đối tượng thích hợp để nói chuyện. Nói đi nói lại, căn bản cũng không phải không thích hợp, cậu có thể cùng ai nói ni? Chỉ có thể kìm nén.
Trong lòng Kỷ Xuyên buồn khổ, đôi mắt dừng trên trang sách, nửa ngày cũng không lật một tờ.
Ngược lại Hạ Đình thật sự đang đọc sách, vô cùng nghiêm túc, cái bàn kế bên có hai cô bé đang đối với khuôn mặt của y bàn tán sôi nổi, y lại giống như người mù, một chút phản ứng cũng không có. Người ta muốn lấy điện thoại chụp hình, y mới ngẩng đầu, lãnh khốc mà nói: “Không được”
Kỷ Xuyên ở bên cạnh xem truyền hình trực tiếp tới sững sờ. Kỳ thực trước đây Kỷ Xuyên cũng rất có duyên với nữ sinh, sau đó công khai rầm rộ theo đuổi Lâm Đóa, thường xuyên đem đào hoa của cậu chặn lại. Thời kỳ trung học ngược lại không tệ, cậu tốt xấu gì cũng được xem như là hot boy của trường là nhân vật rất nổi tiếng, chủ yếu bởi vì lúc đó không điệu thấp, dính ánh sáng “Hạ Hoài Chương” ba chữ vì cậu tạo ra một vầng sáng làm người khác chú ý, ai sẽ không thích cậu?
Nghĩ đến Hạ Hoài Chương, tâm tư Kỷ Xuyên mới vừa bình phục lại bị vò cho nhăn nhíu, cậu đột nhiên cảm thấy, chuyện của bọn họ căn bản không có cách thu xếp, quan hệ cha con đã sớm biến chất, khả năng cả đời cũng không trở về bình thường được nữa.
Trừ phi bọn họ đều quên đi.
Sẽ quên sao? Chỉ cần còn sống chung sẽ không thể quên được
Nếu bọn họ có thể triệt để tách ra, xa thật xa, làm sao có thể chứ? Chết cũng không muốn.
Trong đôi mắt Kỷ Xuyên đều là nước đắng, mặt nhăn thành trái khổ qua, tiện tay lật hai trang sách, cậu nghĩ, từ lúc cậu sinh ra tới nay tình cảnh này là khốn khó nhất. Hình dáng của cảnh khốn quẫn này biểu hiện quá rõ ràng, Hạ Đình không nhìn nỗi, đột nhiên đưa tay qua, đem sách trong lòng bàn tay cậu rút đi, hỏi cậu: “Xảy ra chuyện gì?”
Kỷ Xuyên không biết trả lời làm sao, không muốn để mình nhìn quá thảm, miễn cưỡng vui cười cũng cười không nỗi, cậu nửa ngày cũng không hé răng.
Hạ Đình giống như cái gì đều hiểu: “Là bởi vì Cữu Cữu?”
“…” Kỷ Xuyên sững sờ, do dự một chút, rụt rè nói: “Cậu biết?”
Hạ Đình không phủ nhận.
Kỷ Xuyên nhất thời có chút lúng túng, nhưng lại thở phào nhẹ nhõm, Hạ Đình không giống như người khác, bác sĩ Hạ Đình là người gần gũi, sẽ không vì vậy mà quăng tới ánh mắt khác thường… Không thể nào? Trong lòng Kỷ Xuyên tư vị phức tạp, thống như như thuốc tê, hiện tại cậu không để ý tới nhiều, chết lặng nghĩ, nghĩ thế nào thì nghĩ đi, Hạ Đình còn có thể mắng cậu ngay mặt sao?
Kỷ Xuyên bày ra bộ dáng bình mẽ chẳng sợ sứt, không nói lời nào, đem sách của mình giựt lại, rồi lật ra.
Hạ Đình nhìn cậu chằm chằm một hồi, không vui nói: “Tôi có bao nhiêu rãnh rỗi, cùng cậu ở đây ngẫn người? Xem sách đi, tôi đi phòng thí nghiệm”. Dứt lời đứng dậy muốn đi, Kỷ Xuyên sửng sốt một chút, vội vàng kéo y.
Kỷ Xuyên nói: “Chờ đã, tôi cũng đi”
Hạ Đình: “?”
“Buổi sáng tôi không có lớp”
“Không có lớp thì theo tôi? Cậu có thể cùng tôi làm gì, có thể giúp tôi nuôi tế bào, có thể giúp tôi rửa ống nghiệm, cậu có thể rửa sạch sẽ không, hả?”
“…”
Ngữ khí Hạ Đình khá dữ dằn, kỳ thực cũng không phải đặc biêt hung ác, y vẫn luôn nói chuyện với Kỷ Xuyên như vậy, xưa nay chưa từng ôn nhu, nghe đâu ngữ khí nói chuyện với mẹ y cũng giống như vậy. Mà trạng thái nhạy cảm của Kỷ Xuyên hiện tại, nghe làm sao cũng nghĩ ra là Hạ Đình đang cố tình hạ thấp chính mình.
Kỷ Xuyên bị nghẹn một hơi ở ngực, rồi cảm thấy Hạ Đình nói rất đúng, haiz, nói chung cậu cái gì cũng không tốt, người khắp nơi không hài lòng, sống sót thật khó khăn. Kỷ Xuyên buồn buồn: “Vậy cậu đi đi, bye bye”
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng lại cùng Hạ Đình rời thư viện.
Đi ra bên ngoài, gió to thổi tới mặt, Kỷ Xuyên mặt một đống, Hạ Đình kéo căng áo khoác, hô một tiếng: “Đừng làm biểu tình bị người giựt tiền được không?”
Kỷ Xuyên không lên tiếng.
Hạ Đình nhìn cậu một chút, đột nhiên nói: “Vui lên một chút, chớ có nghĩ đông nghĩ tây, dùng sự thông minh của cậu đi…”
“…” Kỷ Xuyên không muốn nghe tiếp nửa câu sau, nhanh chóng đánh gãy lời y, “Cậu đang an ủi tôi sao?”
Hạ Đình gật đầu.
Đây là một chuyện quá sức ngạc nhiên, y dĩ nhiên thừa nhận. Kỷ Xuyên xác thực đã được an ủi rồi, không phải bởi vì Hạ Đình nói có nhiều hiệu quả, mà bởi vì Hạ Đình nguyện ý chủ động an ủi cậu, chuyện này đã đủ làm bản thân người ta cảm động rồi.
Kỷ Xuyên nước mắt lưng tròng, Hạ Đình rất đau đầu: “Đến mức này sao? Gần đây xảy ra chuyện gì, là bởi vì mẹ tôi?”
“Làm sao cậu biết tất cả mọi chuyện? Có thể hay không cho người ta một chút riêng tư…”
“Tôi biết nhiều lắm đấy” Hạ Đình xì một tiếng. Y quả thật cùng người khác không giống nhau, loại chuyện phàm trần tầm thường này không vào mắt lão nhân gia y, biểu tình cũng không thay đổi, bình tĩnh mà nói, “Cậu đừng để ý, bà ấy sẽ không nói gì”
“Vậy a, có thể nói cái gì” Kỷ Xuyên nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Hạ Đình nói: “Tôi còn nghĩ cậu không tim không phổi, làm sao nghĩ nhiều như thế?” Kỷ Xuyên vễnh tai lên, cho là y muốn an ủi mình, kết quả bản sắc của bác sĩ Hạ Đình không thay đổi, thờ ơ giảng: “Đừng suy nghĩ, cậu cũng không nghĩ ra cái gì, người thông minh mới có rất nhiều phiền não, kẻ ngu si tốt nhất nên ngu cả đời”
“…”
Ai là người ngu? Kỷ Xuyên đem lời nói cảm động mình sớm chuẩn bị nuốt trở về trong bụng, quay đầu đi.
…
Đến chạng vạng gió to rốt cuộc ngừng thổi.
Kỷ Xuyên ở tiệm cà phê gần trường học ngồi một ngày, buổi chiều cũng không đi học. Cậu suy nghĩ rất nhiều chuyện, như Hạ Đình nói, suy nghĩ cũng không nghĩ ra chuyện gì hữu dụng, phiền não vẫn phiền não như cũ. Có thể cưỡng bách chính mình làm chuyện mình không muốn cũng rất khó, đơn giản mặc kệ đi.
Kỷ Xuyên còn nhớ, hơn một tháng trước đây, thời điểm Hạ Đình chuyển đi, cậu cảm thấy Hạ Đình có chút đáng thương, lẻ loi. Hiện tại lại ước ao, Hạ Đình có cách sinh hoạt của chính mình, tác phong đặc biệt độc lập, làm việc gì cũng tập trung, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt đánh giá của người khác…làm người nên như vậy phải không?
Đáng tiếc người không giống người, đạo lý đó cậu đều hiểu, nhưng muốn làm được thì rất khó. Cậu thích có nhiều bạn bè, thích náo nhiệt, thích chơi đùa, có thể bạn bè sẽ có ánh mắt bất đồng, muốn náo nhiệt sẽ nghe thấy đủ loại âm thanh khác nhau, nơi này có tốt có xấu, không thể yêu cầu mọi người đều hiểu cậu, cậu đứng ở bên khác bọn họ.
Cậu đến cùng là đang sợ cái gì? Sợ bị người khác nói lời ác độc? Sợ bị người bàn tán sau lưng? Sợ mất đi người bạn thân? Sợ trở nên khác người?
Khác người thì khác người đi, quan trọng như vậy sao?
Đạo bất đồng, bất tương vi mưu, ít nhất bác sĩ Hạ Đình còn nguyện ý an ủi cậu a, cũng không phải là tất cả mọi người đều chán ghét cậu. Nói cho cùng, cậu và ba cậu cùng một chỗ, liên quan gì tới người khác chứ? Đây là sinh hoạt của bọn họ, bọn họ cũng không làm ảnh hưởng tới người khác, đạo đức luân lý của người khác dựa vào đâu mà phán xét bọn họ?
Kỷ Xuyên uống một bụng cà phê, mơ hồ cảm thấy chính mình đã nghĩ thông suốt rồi.
Trên lý thuyết có thể nghĩ thông suốt dễ dàng, đến lúc đó có thể co trở lại hay không, cậu đối với mình không có tự tin.
Lúc này, trời sắp tối rồi, trên tủ kính tiệm cà phê đèn mau lấp lóe chiếu sáng, ánh đèn chiếu vào trên mặt cậu, Kỷ Xuyên kinh ngạc mà nhìn một hồi, mới bừng tỉnh ý thức thời gian đã muộn lắm rồi. Điện thoại di động cậu đặt trên bàn, cả ngày hôm nay chấn động rất nhiều lần, phần lớn là tin nhắn, có bạn học, có bạn bè, chỉ không có tin của Hạ Hoài Chương. Sau đó thì cậu để chế độ im lặng.
Kỷ Xuyên cầm điện thoại di động lên, màn hình vừa vặn sáng lên, có cuộc gọi, là Hạ Đình.
“Này” Kỷ Xuyên rất lâu không lên tiếng, vừa mở miệng phát hiện âm thanh có chút khàn khàn, cậu hắng giọng một cái. Đầu kia Hạ Đình nghe tiếng của cậu, hỏi cậu ở đâu. Kỷ Xuyên nói tên tiệm, “Có việc gì thế?”
“Không có việc gì” Hạ Đình nói, “Ngày hôm nay cậu cúp học, tôi đi tìm cậu không được, làm sao vậy, tâm tình còn chưa tốt?”
“…”
Hồi sáng sớm dùng vài câu đầu lưỡi an ủi, bây giờ còn quan tâm thắm thiết hơn, kỷ Xuyên nói: “Rất tốt, cám ơn cậu”. Nói tới rõ ràng, đàng hoàng trịnh trọng, có vẻ có chút mới lạ.
Hạ Đình mất hứng, Kỷ Xuyên nghe tiếng hít thở bên đầu dây điện thoại bên kia, không chờ cậu đổi giọng, Hạ Đình lại nhịn, chỉ hỏi cậu: “Ăn cơm tối chưa?”
Kỷ Xuyên nói không có.
Hạ Đình lại hỏi: “Bữa trưa? Đừng nói với tôi cũng không ăn”
Kỷ Xuyên nói: “Cũng không ăn”
Hạ Đình: “…”
“Được, vậy đi” bên kia Hạ Đình có tiếng còi xe, giống như đang ở ven đường, Hạ Đình nói: “Tôi cũng không ăn, cùng đi? Cậu có trở về nhà hay không?”
Kỷ Xuyên không muốn về nhà, Hạ Hoài Chương không ở, chính mình không ăn cơm vô, vì vậy đáp: “Cùng ăn đi, đi nơi nào?”
Hạ Đình nói: “Nhà tôi. Vừa vặn tối hôm nay tôi làm cơm, cho cậu mở mang tầm mắt biết cái gì gọi là trù nghệ”
Kỷ Xuyên: “…”
Kỷ Xuyên hoài nghĩ bác sĩ Hạ Đình đang nói mát, cậu không nghe nói Hạ Đình biết làm cơm. Bất quá, cái nghi vấn này rất nhanh bị quăng ra sau gáy, bởi vì Hạ Đình nói “Nhà tôi”, dĩ nhiên thật sự là nhà của y, không phải ký túc xá ở trường học, là nhà Hạ Linh Chi mới vừa chuyển qua.
Kỷ Xuyên nhất thời cảm thấy rất áp lực, cậu còn chưa có can đảm nhìn thấy Hạ Linh Chi, nhưng cậu đã đáp ứng Hạ Đình rồi, bây giờ lùi bước, lấy lý do gì ni? Cũng không thể thắng thắn nói mình sợ đi. Kỷ Xuyên không có cách nào, an ủi mình sớm muộn gì cũng đối mặt, không thể trốn tránh cô cả đời. Cậu khó khăn sửa sang tâm tình xong, Hạ Đình tới đón cậu, hai người cùng nhau lên xe.
Nhà Hạ Linh Chi mới mua cách nhà Kỷ Xuyên không xa, lái xe chỉ mười mấy phút. Chỉ thấy một mảnh nhà cao tầng, Hạ Hoài Chương trong tiểu khu này cũng có một gian nhà, Kỷ Xuyên đã từng mang bạn bè tới đây tổ chức sinh nhật tiệc đứng… Hạ Hoài Chương không cho cậu tổ chức ở nhà, vì ngại quá đông người.
Vào thang máy trước, cậu vẫn thấp thỏm như cũ, nhỏ giọng hỏi: “Cô có ở nhà đúng không?”
Hạ Đình gật đầu, nói ở.
Kỷ Xuyên lại hỏi: “Cô biết tôi đến không?”
“Không biết” Hạ Đình đại khái nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cậu, “Không có chuyện gì, cậu giả ngu là được”
“…”
Không thể không nói, đây là một biện pháp tốt, Kỷ Xuyên cảm giác tốt hơn, mà thời điểm vào cửa tim vẫn như cũ không tự chủ đập nhanh, không thả lỏng được.
Hạ Đình đi vào trước tiên, đẩy cửa ra, dừng ở huyền quan đổi giày.
Kỷ Xuyên theo ở phía sau, lặng lẽ, không dám phát ra một chút âm thanh nào, cậu thất thần nghĩ, tựa hồ khó có thể đối mặt như trong tưởng tượng? Đến cũng đã đến.
“Con đã trở về” Hạ Đình thay giày xong, thuận miệng nói một câu đi vào phòng khách.
Trong phòng khách Hạ Linh Chi đang gọi điện thoại, bà đứng ở bên cửa sổ, đại khái cho rằng chỉ có Hạ Đình vào cửa, vì vậy không có chào hỏi lại, chỉ khoát tay áo một cái, ra hiệu với Hạ Đình không muốn nói.
Hạ Đình không phản ứng với mẹ y, tự mình để đồ xuống, cởi áo khoác, chuẩn bị tiến vào nhà bếp làm cơm. Ngược lại Kỷ Xuyên rất nghe lời, hô hấp cũng sắp ngừng lại rồi.
Đầu bên kia điện thoại không biết là ai, chỉ nghe Hạ Linh Chi nói: “Tôi khuyên anh dừng suy nghĩ đúng lúc, đã nhiều năm như vậy, nước giếng không phạm nước sông, không phải rất tốt? Tính khí Hoài Chương cái dạng gì anh còn không rõ ràng? Đừng chọc giận hắn”
Kỷ Xuyên sững sờ, động tác Hạ Đình cũng dừng một chút.
Hạ Linh Chi nói: “Tôi nói, đứa bé kia là tâm can bảo bối của nó, anh cũng nên ghi nhớ, hắn làm sao có khả năng để bảo bối của hắn làm con rễ anh…Cái gì cần rõ ràng hơn, tôi đã nói đủ rõ ràng, không có cách nào nói nhiều hơn nữa. Anh hai, anh ở Châu Âu rất tốt, đừng trở về…cha mẹ đứa bé kia? Không biết”
“Năm đó cha mẹ nó chết không rõ ràng, nghe nói có liên quan tới Hạ Hoài Chương, dù cho có liên quan? Không có chứng cứ gì. Anh hai, anh cũng đừng nói tôi nói, tôi cái gì cũng không biết, tôi không dính líu tới những việc này, nếu tôi có dính líu, đã sớm giống như anh bị Hạ Hoài Chương đưa đi Châu Âu dưỡng già rồi, anh…”
Hạ Linh Chi nói đến đây, nghe thấy phía sau Hạ Đình cố ý phát ra tiếng ho khan, bà xoay người, đột nhiên nhìn thấy Kỷ Xuyên.
Hạ Linh Chi sắc mặt hơi đổi một chút, bà nhấn tắt điện thoại, lộ ra một khuôn mặt căng cứng lúng túng mỉm cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...