Làm Hư

Mùa này, hiếm khi khí trời tốt. Hôm nay có gió to, sương khói cùng mây đồng loạt bị thổi tan, lộ ra bầu trời màu lam xám xịt.

Kỷ Xuyên đã sớm dậy rồi rời giường, cậu tối hôm qua ngủ sớm, ban đêm liên tục mấy lần thức tỉnh, gian nan nướng đến sáng sớm. Thời điểm soi gương trong phòng tắm, cái người tiều tụy trong gương kia không phải là cậu, cậu có lúc nào khó nhìn như vậy?

Kỷ Xuyên đem mình hảo hảo sửa sang một phen, thay đổi một thân quần áo mới, lúc xuống lầu, mới vừa đi tới cầu thang, đã nhìn thấy người lúc này nên ra ngoài, Hạ Hoài Chương.

Hạ Hoài Chương hôm nay cùng thường ngày không khác nhau, ca ra vat, giày da, từ đầu đến chân đều hiện ra một luồng khí tức cao quý vui tai vui mắt. Trong ấn tượng của Kỷ Xuyên, thẩm mỹ của hắn vẫn luôn không sai, thường xuyên thể hiện khí thế trên người khác một bậc.

Nghe người khác nói, một nam nhân ăn mặc bên ngoài ra sao, thông thường được quyết định bởi người nữ chủ nhân của gia định bọn họ, nhà bọn họ chưa bao giờ có nữ chủ nhân, mà ở phương diện này Hạ Hoài Chương lại không kém chút nào… Kỷ Xuyên không nghĩ ra chuyện gì làm hắn không tốt được.

Ngày hôm nay thư ký Hạ Hoài Chương cũng ở đây, thư ký họ Thương, là một nam nhân nhìn qua có chút gian xảo, mang một cặp kính mắt, nhưng đáng tiếc mắt kính gọng vàng cũng không giấu được khí chất trên người người kia, rất hung ác, không một chút nhã nhặn.

Kỷ Xuyên cảm thấy thư ký Thương không giống người tốt, cậu không quá thích. Mà thư ký Thương lại đối với Kỷ xuyên rất không sai, rất nhiều năm trước anh ta đã là thuộc hạ của Hạ Hoài Chương, xem như là tận mắt nhìn thấy Kỷ Xuyên lớn lên, so với người khác càng nhiều hơn một phần thân thiết.

Ngoại trừ thư ký Thương, Hạ Hoài Chương còn có thật nhiều trợ lý, mỗi người phụ trách một sự vụ khác nhau, cùng với một đội hậu trường khổng lồ phía sau, vì hắn giải quyết những công việc khó khăn, như hoàng đế cổ đại có cả triều văn võ, Kỷ Xuyên cảm thấy phức tạp, công việc này quá khó làm, nếu như mình thật sự là Thái tử, tương lai sợ sẽ làm vong quốc mất.

Bất quá, bây giờ không phải là lúc nghĩ những thứ này, tâm tư Kỷ Xuyên bị bóng lưng Hạ Hoài Chương dắt đi, cậu đi xuống cầu thang, kêu một tiếng, “Ba ba, người phải đi công tác sao?”

“Ân, đi nơi khác mở hội nghị” đang nói chuyện, Hạ Hoài Chương mặc vào áo gió màu đen, áo có chút dày nặng, một thân màu đen kia thật sự có khí thế, đem khí chất nhu hòa ở nhà mất đi sạch sành sanh. Hắn xoay người lại, đối với Kỷ Xuyên nói: “Bây giờ đi trường học? Ba tiện đường, đưa con một đoạn”


Kỷ Xuyên mím mím môi, muốn nói nếu như ba không có thời gian thì đi trước đi thôi, con còn chưa có ăn sáng đây. Kết quả lời chưa kịp ra khỏi miệng, suy nghĩ, mở miệng nói được.

Hạ Hoài Chương lại nhắc nhở cậu: “Không vội, trước tiên đi ăn một chút gì”

“…”

Kỷ Xuyên đành phải ngồi vào trước bàn ăn, đếm thời gian mà ăn mấy miếng, ngay cả mình ăn cái gì đều không lưu ý.

Trên đường đi, thư ký lái xe, là chiếc xe BMW đen thui chống đạn của Hạ Hoài Chương.

Kỷ Xuyên theo sát Hạ Hoài Chương bọn họ đồng thời ngồi ở phía sau, giống như đúc với bình thường, không hề có cảm giác khoảng cách, nhưng Kỷ Xuyên có thể cảm giác đươc một chút khác biệt… Phải hình dung như thế nào đây? Có ngăn cách, có tâm sự, mặc dù bọn họ đã tận lực biểu hiện ra bộ dáng bình thường.

Quả nhiên vẫn là có khoảng cách.

Kỷ Xuyên ũ rũ lại muốn khóc, nhưng cậu lúc này không dám khóc ở trước mặt hạ Hoài Chương, hắn nói cậu đang đe dọa hắn, lúc đó cậu không hiểu, tối hôm qua cậu cố ý suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc thông suốt. Cậu làm nũng cũng tốt, khóc cũng tốt, không quản vô tình hay cố ý, mỗi lần đều hướng Hạ Hoài chương đòi lấy, đòi lấy yêu thương, đòi lấy lợi ích, đòi lấy sự nhượng bộ của hắn.

Hạ Hoài Chương không đành lòng nhìn cậu khổ sở, cậu lại càng muốn ở trước mặt ba ba liều mạng biểu hiện mình khổ sở, chưa bao giờ chịu vì ba ba suy nghĩ một chút. Ngược lại thì sao? Đã nhiều năm như vậy, Hạ Hoài Chương không phải mỗi ngày đều vui vẻ, hắn cũng sẽ gặp phải vấn đề khó khăn, gặp phải việc không thoãi mái, nhưng lâu nay hắn không hề oán giận cậu, không hề để cậu lo lắng.

“Ba ba” bên trong xe yên tĩnh, Kỷ Xuyên mở miệng trước, “Người muốn đi mấy ngày?”


“Một hai ngày, rất nhanh sẽ trở về” Hạ Hoài Chương đang dùng điện thoại di dộng xem văn kiện, không có ngẩng đầu.

Kỷ Xuyên thuận theo tầm mắt hắn, ánh mắt dừng lại trên màn hình. Cậu lặng lẽ mà nhìn chăm chú một hồi, ngoài ý muốn phát hiện mặt ảnh không nhúc nhích, giống như căn bản Hạ Hoài Chương không có xem, chỉ là tạo ra bộ dáng nghiêm túc, trên thực tế là làm bộ?

“…”

Tâm lý Kỷ Xuyên chấn động, cảm giác mình phát hiện một bí mật động trời… ba ba đang thất thần đúng không? Hắn không bình tĩnh một chút nào như đã biểu hiện ra, hắn đang suy nghĩ cái gì? Đang nhớ đến chuyện chia tay của chúng ta sao?

Xoang mũi của Kỷ Xuyên chua xót, cố nén ý tưởng quá kích động muốn ôm Hạ Hoài Chương một cái, cậu đem điện thoại di dộng lấy ra. Cậu mở ra chức năng camera, ống kính nhắm ngay gò má Hạ Hoài Chương, “rắc rắc” chụp một tấm.

“Chụp trộm ba làm gì?” Hạ Hoài Chương nghe thấy âm thanh camera, nghiêng đầu nhìn sang.

Kỷ Xuyên nở nụ cười với hắn, cố tạo bầu không khí sinh động, dẻo mồm nói: “Ba thật đẹp, con muốn chụp”

“…” Hạ Hoài Chương cũng cười, lắc đầu cười, đối với cậu không có cách nào, bất đắc dĩ mà dung túng.

Là biểu tình quen thuộc, nhưng giống như Kỷ Xuyên  lần đầu tiên quen biết Hạ Hoài Chương, cậu vừa muốn cười vừa muốn khóc, trong lòng đắng cay ngọt bùi trộn lẫn. Cậu nhớ tới mấy ngày trước, thời điểm Hạ Hoài Chương đi công tác, buổi sáng hôm đó cậu còn không có rời giường, trước khi đi Hạ Hoài Chương còn tới phòng cậu, đem cậu thân thiết đến tỉnh, hôn cậu một hồi lâu, mới lưu luyến tạm biệt, bảo cậu làm bé ngoan, chờ hắn trở về.


Ngày hôm  nay cũng là đưa tiễn, nhưng thiếu một tầng thân mật, nhất thời hiện ra mỉm cười miễn cưỡng có chút thê lương…sợ nhất là so sánh mọi việc.

Kỷ Xuyên hít một hơi, không dám nghĩ bậy bạ nữa, cậu đem bức ảnh lưu lại, không có đi nhìn Hạ Hoài Chương nữa, sợ không thể khống chế tâm tình, nói ra lời không nên nói.

Rốt cuộc, đến cửa trường học A đại, thư ký Thương dừng xe ở bên đường, Kỷ Xuyên đẩy cửa xe đi xuống.

Thời điểm mở cửa xe, cậu dừng lại một chút, quay đầu hướng Hạ Hoài Chương nói: “Con đi, ba ba”

Hạ Hoài Chương gật đâu: “Đi thôi”

Không có ôn nhu, không có “Ngoan một chút”, không có “Không được hồ đồ”, không có “Nhớ tới ba”, càng không có nụ hôn nào. Kỷ Xuyên đột nhiên cảm thấy không thể thích ứng được, trái tim bị treo ở giữa không trung, nhất định phải nghe thấy câu tiếp theo mới rơi xuống đất được.

Thế nhưng không có.

Quan hệ cha con đơn thuần không có mờ ám, cậu đứng ở cửa xe nghẹn ngào vài giây, mới vừa học được “Đổi vị trí để suy nghĩ” cùng “Hiểu ý” còn chưa kịp thực hành, liền bị cậu quăng ở sau gáy, tâm tình không ổn, không dừng lại, đỏ mắt lên hỏi Hạ Hoài Chương: “Ba ba, sẽ nhớ con sao?”

“…”

Tách ra hai ngày mà thôi, giống kiểu gì.

Hạ Hoài Chương lại cười, cười đến nhíu mày, biểu tình khó có thể miêu tả. Kỷ Xuyên còn đợi câu trả lời, đợi một hồi, Hạ Hoài Chương lại không nói lời nào, nằm trong dự liệu, cậu không ngoài ý muốn, tâm tình lại rớt xuống thấp cực điểm.


Cậu thất vọng quay người, vừa muốn tiện tay đóng cửa xe, đột  nhiên bị một nguồn sức mạnh lôi trở lại, cả người đột nhiên ngả chổng vó về phía sau, nặng nề rớt xuống trên ghế.

“Oành” một tiếng, cửa xe bị đóng lại.

Kỷ Xuyên nằm ngửa trong một lồng ngực cứng rắn, cậu bị ôm eo từ phía sau, một bàn tay lớn khác của Hạ Hoài Chương nắm cằm của cậu, xoay mặt của cậu qua, cậu không phản ứng kịp, kinh ngạc không kịp thốt lên lời, đôi môi liền bị ngăn chặn.

“A….”

Tim Kỷ Xuyên đột nhiên ngừng đập, tiếng rên rĩ không kìm được bị nuốt lấy, chỉ còn ý tứ hàm xúc không rõ âm thanh.

Đầu lưỡi Hạ Hoài chương luồn vào trong miệng cậu, mạnh mẽ gặm nuốt, mạnh mẽ mút. Vì vấn đề tư thế, cậu sắp không thở nổi, sắc mặt đỏ bừng lên, nước mắt sinh lý đong đầy trên viền mắt. Cậu mở to hai mắt, nhìn thấy rõ ràng Hạ Hoài Chương nhìn chằm chằm dáng dấp của cậu…cường thế, dục vọng chiếm hữu cơ hồ sắp tràn ra tới nơi.

Kỷ Xuyên không khỏi nắm chặt ghế da dưới thân.

Rốt cuộc Hạ Hoài Chương hôn được rồi, ở trên môi cậu lưu luyến một hồi, hôn sâu kết thúc thì hôn nhẹ nhàng mấy lần, nửa ngày mới khàn cổ họng nói: “…Xin lỗi”

“…” tim Kỷ Xuyên khôi phục nhịp đập, khí huyết được khôi phục lưu thông, nhưng vẫn nói không ra lời.

Hạ Hoài Chương dìu cậu ngồi xuống, ôm cậu, lại một lần nữa nói: “Xin lỗi”. Thấy cậu sững sờ, lại nói: “Tôi nuốt lời, bảo bối, tôi không làm được cùng em xa lánh”

Hạ Hoài Chương tiếng nói trầm mà khàn, thấm ướt than thở, đối với Kỷ Xuyên nói: “Tách ra một khoảng thời gian đi, tôi cần phải tỉnh táo”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui