Ngày hôm đó khi họ gặp tên côn đồ trong công xã, cô ấy đã phát hiện tên côn đồ là nhắm tới Dương Gia Hữu mà đến.
Lúc đầu, cô ấy không nghĩ đến Trần Túc Thần, bởi vì kể từ khi cô ấy bắt đầu tránh mặt Trần Túc Thần, Trần Túc Thần đã không gây rắc rối trong một thời gian dài.
Cô ấy còn cho rằng là do Dương Gia Hữu đã đắc tội với người khác, hai tên côn đồ đó là bị người khác lợi dụng để đối phó với anh ấy.
Nhưng sau khi cô ấy nói với Dương Gia Hữu những phát hiện của mình, Dương Gia Hữu đã nói với cô ấy một điều mà cô ấy không biết.
Hóa ra cách đây không lâu Trần Túc Thần đã tìm đến anh ấy, muốn Dương Gia Hữu chủ động từ bỏ việc theo đuổi Vu Hân Tuyết.
Trần Túc Thần không dám quá đắc tội với Dương gia, chỉ có thể khéo léo bày tỏ rằng Dương Gia Hữu và Vu Hân Tuyết không phù hợp.
Quê nhà của Vu Hân Tuyết và Trần Túc Thần cùng một nơi, họ đều đến từ đế đô cổ kính mà phồn vinh đó, sau này họ cuối cùng vẫn sẽ quay trở lại nơi đó.
Hơn nữa, Vu Hân Tuyết là một người đọc sách, hoàn toàn khác với một người thô tục như anh ấy.
Thi từ ca phú phong hoa tuyết nguyệt của người đọc sách, Dương Gia Hữu là một nông dân căn bản không hiểu được những thứ này.
Anh ấy không biết nữ thanh niên trí thức thích xem sách gì, anh ấy không hiểu vì sao nữ thanh niên trí thức thích thoa kem dưỡng da mặt, cũng không hiểu vì sao nữ thanh niên trí thức lại chăm sóc kỹ bàn tay của mình.
Dương Gia Hữu người không hiểu gì cả, sau khi ở bên nhau sẽ chỉ khiến Vu Hân Tuyết chịu khổ với anh ấy.
Khi Dương Gia Hữu nghe thấy điều này, lúc đó anh ấy cảm thấy hơi buồn.
Nhưng chỉ là hơi buồn một chút, bởi vì anh ấy biết Trần Túc Thần không phải là người tốt.
Ngay cả khi anh ấy không xứng với Vu Hân Tuyết, anh ấy cũng sẽ không bao giờ để Trần Túc Thần đạt được.
Vậy nên anh ấy đã đe dọa Trần Túc Thần, không chút khách khí đưa tay đẩy hắn ta, anh ấy đã tranh cãi vài câu với Trần Túc Thần.
Có lẽ vào thời điểm đó, Trần Túc Thần đã vì điều này mà ghi thù anh ấy.
Sau khi nghe những lời này của Dương Gia Hữu, Vu Hân Tuyết liền biết rằng chuyện này nhất định có liên quan đến Trần Túc Thần.
Dù sao thì mọi người đều biết rằng Trần Túc Thần đã từng theo đuổi cô ấy, nhưng lần nào cô ấy cũng tàn nhẫn từ chối hắn ta.
Đoán chừng là hắn ta thấy việc theo đuổi không thành công cả việc tập kích Dương Gia Hữu cũng không thành công, cho nên càng muốn tìm cách để đối phó Dương Gia Hữu.
Cả Vu Hân Tuyết và Dương Gia Hữu đều không có bằng chứng, nhưng họ không thể nuốt trôi cơn tức này được, cho nên mới có việc Vu Hân Tuyết chặn người vào buổi sáng.
Cho dù họ không có đủ bằng chứng, họ vẫn phải cho người khác biết rõ nhân phẩm của Trần Túc Thần, để tránh bị vẻ bề ngoài của Trần Túc Thần đánh lừa.
Bởi vì có Dương Gia Hữu ủng hộ Vu Hân Tuyết, thêm việc Vu Hân Tuyết không định sống ở Tri Thanh Điểm nữa, cho nên khi làm ầm ỉ cô ấy hoàn toàn không chừa đường lui cho mình, cô ấy gần như chỉ vào mũi của Trần Túc Thần mà mắng.
Trần Túc Thần là một kẻ hay bắt nạt và không sợ bất cứ điều gì, lúc ban đầu hắn ta nhìn trúng Vu Hân Tuyết không phải vì hắn ta thích cô ấy mà vì hắn ta nghĩ Vu Hân Tuyết trông rất ngoan ngoãn.
Hắn ta nghĩ cho dù sau này hai người kết hôn, Vu Hân Tuyết phát hiện ra tính hướng của hắn ta có gì đó không đúng, với tính cách trầm lặng ít nói của cô ấy, cô ấy cũng sẽ không dám nói ra.
Nhưng không ngờ Vu Hân Tuyết làm gì mà ngoan ngoãn như bề ngoài chứ, cô ấy là một thợ săn giả vờ đáng yêu vô tội mà thôi, trước giờ cô ấy chưa bộc lộ bản chất thật của mình, đó là do cô ấy chưa tìm được con mồi phù hợp với khẩu vị của mình.
Bây giờ Trần Túc Thần đã chạm vào điểm mấu chốt của cô ấy, thậm chí còn muốn lợi dụng cô ấy để tính kế Dương Gia Hữu, lúc này Vu Hân Tuyết mới lộ ra răng nanh sắc bén.
Sau khi Vu Hân Tuyết gây ầm ĩ tại Tri Thanh Điểm, vào buổi chiều trời đột ngột đổ mưa.
Vu Hân Tuyết đang thu dọn đồ đạc trong nhà thì nghe thấy tiếng vang từ bên ngoài, khi chạy ra thì thấy có một gian phòng đã bị sập.
Những căn phòng ở Tri Thanh Điểm đã đổ nát tồi tàn, mỗi năm khi gặp mưa lớn vẫn luôn bị dột.
Mọi người vẫn luôn lo lắng những căn phòng này sẽ sụp đổ, nhưng không ngờ nó thật sự sẽ xảy ra.
Rất may là hiện tại vẫn còn là ban ngày, trong phòng không có ai ngủ nên khi phòng sập không ai bị thương.
Ban đầu Vu Hân Tuyết muốn chuyển khỏi đây, còn lo lắng rằng Trần Mật Quyên một mình ở Tri Thanh Điểm, Trần Túc Thần thẹn quá hóa giận sẽ nhắm vào Trần Mật Quyên.
Bây giờ thì tốt rồi, hai căn phòng ở Tri Thanh Điểm đã bị sập, không ai dám ở trong những căn nhà dột nát như vậy nữa.
Nếu muốn sửa nhà nhất thời cũng không được, như vậy Trần Mật Quyên có thể dọn ra ở riêng với cô ấy.
Dương Gia Hữu vừa thấy mưa to như vậy, liền lo lắng chạy đến Tri Thanh Điểm, sau đó liền nghe nói căn phòng ở Tri Thanh Điểm đã bị sập.
Anh ấy chạy trong cơn mưa lớn tìm thấy Vu Hân Tuyết, khi thấy cô không sao anh ấy cuối đầu và giúp cô ấy thu dọn hành lý.
Trong một ngày mưa lớn như vậy, vừa rồi căn phòng của Tri Thanh Điểm vô tình bị sập, khiến nhiều người có chút bất an.
Lúc đó khìn thấy người yêu của Vu Hân Tuyết đến giúp đỡ, một số nữ thanh niên trí thức không khỏi cảm thấy hâm mộ.
Trước đây bọn họ không thích một gã nhà quê như vậy, nhưng bây giờ nhìn người đàn ông cao lớn thẳng tắp đứng dưới mưa to kia, đột nhiên hiểu được chỗ tốt của những người đàn ông này.
Chỉ đáng tiếc một người đàn ông tốt như vậy đã bị cướp đi rồi họ không thể đi cướp người đàn ông đã có chủ được.
...!
Khi Dương Từ nhìn thấy bên ngoài đang mưa lớn, khuôn mặt của anh đột nhiên trở nên buồn bã, đến cả tâm trạng vui vẻ cho ngày đầu tiên đến trường cũng mất đi.
Anh lo lắng cho hai ông cháu sống trong chuồng bò, không biết ngôi nhà đổ nát của họ có thể chống đỡ được không, Tạ Nghiễn Thanh có cảm thấy sợ hãi khi trốn trong đó không?
Nghĩ đến đây mông Dương Từ như bị kim châm vậy, may mắn là ngày đầu tiên đến lớp giáo viên không có nói gì nhiều, hơn nữa thời tiết xấu như vậy đối với học sinh cónhà xa cũng khó đi, cho nên không đợi đến lúc tan học giáo viên đã thả người ra trước.
Thấy vậy Dương Từ lao ra khỏi trường trước, giáo viên không khỏi thầm thở dài.
Thật sự mà nói ông rất không muốn nhận một học sinh côn đồ như Dương Từ.
Nhưng bất kỳ lớp nào cũng sẽ có một vài đứa côn đồ, học sinh mà ông không muốn thì lớp khác cũng không muốn.
Dương Từ không quan tâm đến cơn mưa tầm tã bên ngoài, giống như một con ngựa hoang chạy tung tăng trên đường đi.
Đi được nữa đường thì có sấm sét, tiếng sấm ầm ầm đặc biệt đáng sợ, khi tiếng sấm rất gần có một loại cảm giác chấn động hủy thiên diệt địa.
Vốn dĩ trong lòng Dương Từ rất lo lắng, bây giờ khi nhìn thấy sấm sét trên bầu trời anh càng lo lắng hơn, bởi vì ông Tạ nói rằng Tạ Nghiễn Thanh rất sợ cái này.
Mỗi năm khi có giông bão vào mùa hè Tạ Nghiễn Thanh đều sẽ rất khổ sở, cậu vừa cảm thấy mình đã trưởng thành rồi sợ sấm sét rất mất mặt, vừa lại nhịn không được mà run sợ trước cơn sấm sét khủng khiếp.
Trên thực tế Dương Từ cũng có một chút sợ sấm sét, dù sao con người quá nhỏ bé trước thiên nhiên, nhiều người nhịn không được mà sợ sấm sét, vì vậy Dương Từ không nghĩ rằng Tạ Nghiễn Thanh như vậy là mất mặt.
Chỉ cảm thấy Tạ Nghiễn Thanh ngày thường trông điềm tĩnh và vững vàng cũng sẽ sợ cái gì đó ngược lại còn có một chút đáng yêu, muốn ôm cậu vào lòng mà chăm sóc cậu.
Dương Từ không về nhà mà đi thẳng đến chuồng bò, con đường lầy lội rất khó đi vào ngày mưa lớn, hơn nữa cả đường đi Dương Từ lòng dạ rối bời, thậm chí còn bị ngã khi đến gần chuồng bò.
Dương Từ không quan tâm đến việc anh ngã xuống bùn, lau mặt thật mạnh trong cơn mưa lớn, ngay lập tức đứng dậy và chạy nhanh đến chuồng bò.
Sau đó anh phát hiện ra rằng chuồng bò thô sơ đã bị sập, hàng rào bao quanh mấy con bò cũng bị phá vỡ, bò trong hàng rào cũng không biết đã đi đâu.
Trong cơn mưa nặng hạt ông Tạ một thân nhếch nhác run rẩy chống nạng muốn đi vào thôn gọi người tới.
Thấy vậy Dương Từ vội vàng tiến lên, "Ông ơi, Tạ Nghiễn Thanh đâu?"
Ông Tạ thở phào nhẹ nhõm khi thấy đó là Dương Từ, giơ ngón tay chỉ vào sườn đồi phía trước cách đó không xa, " Hai con bò bị sấm sét dọa chạy mất, đứa nhỏ Nghiễn Thanh đuổi theo rồi."
Dương Từ nghe vậy chạy tới, vừa chạy vừa nói: "Ông ơi, ông đến nhà con trú mưa trước đi, con sẽ đi tìm Tạ Nghiễn Thanh và bò, ông già rồi đừng đi tới đi lui nhiều, tự chăm sóc bản thân cẩn thận đường trơn trượt.
"
Ông Tạ nghe vậy cũng không tức giân, cơ thể của ông vẫn chưa khôi phục hoàn toàn nữa.
Mặc dù ông rất lo lắng cho sự an toàn của Tạ Nghiễn Thanh, nhưng nếu ông không may bị thương vào lúc này, không những không thể giúp đỡ những người khác mà còn làm tăng thêm phiền phức.
Sau khi Dương Từ nói với ông Tạ, anh nhanh chóng chạy về phía sườn đồi đằng kia.
Khu vực này của quê họ được coi là một đồng bằng, cái gọi là sườn đồi này chỉ là một con dốc.
Dương Từ thuận theo sườn đồi đi một vòng lớn, nhanh chóng tìm thấy Tạ Nghiễn Thanh đã ngã xuống, lúc này đang ôm chân với khuôn mặt tái nhợt.
Thấy vậy Dương Từ trong lòng đau xót, vừa định leo lên dốc đến bên cạnh Tạ Nghiễn Thanh, một tia sét đánh trúng cái cây đại thụ cách bọn họ không xa, một cây đại thụ tốt tươi bị bổ ra làm đôi.
Lúc này đừng nói là Tạ Nghiễn Thanh sợ hãi, ngay cả Dương Từ cũng phải tái mặt vì sợ hãi.
Dương Từ vội vàng bước tới để kéo cậu lên, cùng lúc đó một tiếng sét khác ập đến, khi bị anh ôm lấy Tạ Nghiễn Thanh liền chui vào vòng tay anh.
Dương Từ vốn là đã cảm thấy đau lòng cho cậu, bây giờ cậu nhìn giống như một con hồ ly nhỏ sợ sấm sét, khuôn mặt xinh đẹp bị làm bẩn đi, không ngừng cố gắng chui vào trong vòng tay của anh, Dương Từ đột nhiên không tim không phổi mà cười lớn.
Khuôn mặt của Tạ Nghiễn Thanh đang dán vào lòng của anh, Dương Từ cười lớn như vậy cậu có thể nghe thấy rõ ràng.
Cậu vốn là cực kỳ sợ hãi, nhưng đột nhiên bị lây nhiễm, thả lỏng một chút.
Ngay khi Tạ Nghiễn Thanh đưa tay móc quần áo của Dương Từ, còn muốn nghiêm mặt nói gì đó với Dương Từ, kết quả cậu vừa ló đầu ra, lại có một tia sét đặc biệt chói mắt khác, liền bị dọa khiến cả người chôn vùi trong lòng của Dương Từ.
Dương Từ ngước nhìn sấm sét dày đặc trên đầu, giống như những màn pháo hoa dữ dội nhất đang kêu gào đang cuồng hoan.
Bây giờ đã là tháng 9 còn có một cơn giông như vậy, Dương Từ không thể không nghi ngờ rằng Tạ Nghiễn Thanh là một hồ ly tinh.
Cuối cùng khi anh đưa Tạ Nghiễn Thanh về nhà và nhét cậu vào phòng của mình để nghỉ ngơi, Dương Từ không thể không nghiêng người và hỏi một cách ngây thơ: "Tạ Nghiễn Thanh, thầy Tạ, anh có phải là từ hồ ly tinh biến thành? Nếu không tại sao sau khi anh vào trong phòng, sấm sét bên ngoài cũng nhỏ xuống?"
Tạ Nghiễn Thanh đi tắm rửa xong mới vào, lúc này cậu đang cúi đầu chải tóc, sau gáy lộ ra làn da trắng nõn non nớt.
Nghe vậy cậu không khỏi trừng mắt nhìn Dương Từ, đôi mắt đẹp hơi ửng hồng, so với ngày thường càng mê hoặc lòng người hơn.
"Ngươi đừng nói nhảm, nếu bị mọi người nghe thấy, họ sẽ nghĩ rằng ngươi đang mê tín phong kiến, đến lúc đó sẽ không tốt cho chính ngươi."
Dương Từ nghe vậy liền cười, không đợi anh tiếp tục đùa giỡn Tạ Nghiễn Thanh, đã bị Dương Gia Hữu gọi đi ra ngoài tìm bò.
Dương Từ vừa ra ngoài là đi một lúc lâu, cho đến khi Dương Quốc Hữu đưa Dương Mộng Liên trở lại, Dương Từ bọn họ ở bên ngoài vẫn chưa quay lại.
Tạ Nghiễn Thanh hơi lo lắng, nhưng quần áo trên người cậu vừa mới thay, cậu đang mặc bộ quần áo mới làm của Dương Từ.
Bởi vì quần áo trước đây của Dương Từ hơi nhỏ, dáng người cao ráo của Tạ Nghiễn Thanh mặc vào không quá thoải mái, cũng chỉ quần áo mới làm này cậu mặc mới được.
Để không làm bẩn quần áo mới của Dương Từ, Tạ Nghiễn Thanh không dám ra ngoài dù rất lo lắng.
Đầu năm này có một bộ đồ mới là rất hiếm có, cậu một người đã rất lâu không mặc đồ mới càng không nỡ làm bẩn.
Mãi đến hơn chín giờ tối, Dương Từ bọn họ mới trở về trong tình trạng mệt mỏi.
Họ ra ngoài không chỉ để tìm bò mà còn thu xếp chỗ ở cho đám thanh niên trí thức trong Tri Thanh Điểm, giúp đỡ những người già yếu, bệnh tật và tàn tật trong thôn đi kiểm tra phòng ở, cho nên mới khiến họ ở bên ngoài lâu như vậy.
Khi Dương Từ bọn họ từ bên ngoài trở về, Lưu Tiêm Mai đã làm chủ giúp sắp xếp xong phòng cho họ.
Vu Hân Tuyết và Trần Mật Quyên hai nữ thanh niên trí thức, tạm thời sống trong phòng của Dương Gia Hữu cùng ở với Dương Mộng Liên.
Ông Tạ và Tạ Nghiễn Thanh sống trong phòng của đại phòng, Dương Gia Hữu ôm gối đến ở chung phòng với Dương Từ.
Bởi vì Dương Từ phải đi học vào ngày hôm sau, sau khi đưa cho Tạ Nghiễn Thanh một chai rượu thuốc, anh đã bị người Dương gia thúc giục đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau trời vẫn mưa, Dương Từ và Dương Mộng Liên được Dương Quốc Hữu đưa đến trường.
Không phải Dương Quốc Hựu đột nhiên động lòng trắc ẩn, mà là trời mưa như vậy đi bộ quá phí giày, người thời đại này càng đề cao cần cù tiết kiệm.
Hai chị em đi học trên chiếc xe máy của anh hai, dọc đường nhận được ánh mắt hâm mộ của rất nhiều học sinh.
Gần như ngay khi Dương Từ bước xuống xe máy, anh đã bị bao vây bởi đám bạn hồ bằng cẩu hữu của nguyên chủ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...