Thợ gõ: Dờ thiếu hiệp
Diêm La Lạc Ấn đang ở trong cơ thể Hạ Tử Dụ, nó liên tục tẩm bổ thần hồn của y, khiến cho y thoát khỏi vỏ bọc của một hồn ma bình thường, sở hữu tư cách để trở thành Quỷ thần và ở lại âm phủ cả ngàn vạn năm.
Hạ Tử Dụ thật sự không ngờ Tần Kiến Tự lại lo liệu cho y đến mức này. Thậm chí hắn còn mạo hiểm chính tu vi của bản thân để khiến cho sau khi chết đi, Hạ Tử Dụ có địa vị ở âm phủ, mà không còn là một hồn ma bị người khác ức hiếp nữa.
Đúng là tính toán không có kẽ hở.
Nhưng mà có lẽ chính Tần Kiến Tự cũng không ngờ rằng giờ đây hắn sẽ bị cầm tù ở trần gian.
"Cung chủ, có thể triệu hồi ngài ấy về rồi rồi chịu phạt sau được không." Cuối cùng Hạ Tử Dụ ngẩng đầu lên nhìn người ngồi trên cao, "Cho dù là tội gì, ta sẽ gánh vác cùng ngài ấy."
Điềm Chiêu Cung chủ bật cười.
"Là nhân mà chính hắn đã trồng, nay hắn phải tự chịu hậu quả thôi. Thay vì khẩu cầu bản tọa..." Điềm Chiêu Cung chủ nhìn y, ánh mắt rất lười nhác, "Chi bằng ngươi hãy tự nghĩ cách giải trừ Diêm La Ấn trên người đi."
Tên La Sát hung ác ở bên cạnh bắt đầu rì rầm gì đó, Hạ Tử Dụ lườm hắn cháy sém. Y rất lo lắng, có lẽ giờ này Tần Kiến Tự đang vô cùng sốt ruột.
Nhờ vả người khác không bằng tự lực cánh sinh, rốt cuộc y đành phải chắp tay cáo từ, quay người rời khỏi cánh cổng đại điện.
"Cung chủ, cứ thả hồn ma ấy đi như vậy sao..."
"Câm miệng. Lần này Sở Giang Vương phạm lỗi, hắn phải chịu phạt là điều đương nhiên. Nhưng nếu ngươi phạm lỗi," Điềm Chiêu Cung chủ bước xuống bậc thang, ánh mắt nhìn La Sát toát lên sát khí, "Ngươi tuyệt nhiên không được sống thêm một khắc nào nữa đâu."
Hắn là chủ nhân của Điềm Chiêu Tội Khí Thiên Cung, là vị thần công bằng chính trực nhất La Phong Lục Thiên. Nhưng mà... dù là thần thì cũng có những lúc mềm lòng.
Mong sao hồn ma bé nhỏ ấy hiểu được hàm ý trong lời nói của hắn, Điềm Chiêu Cung chủ chắp tay sau lưng rồi tan biến tại chỗ.
- --
Sau khi Hạ Tử Dụ ra khỏi đại điện, y đến tìm Thần Đồ Uất Lũy ở Quỷ Môn Quan để hỏi thăm cách phá giải Diêm La Ấn.
Trước Quỷ Môn Quan, rễ cây chằng chịt đan xen, chóp rễ nhòn nhọn leo lên cổ chân Hạ Tử Dụ rồi quấn quýt thăm dò. Hạ Tử Dụ vội vàng lùi lại rút chân ra.
Cái cây háo sắc này nữa.
"Đó là dấu hiệu cho thấy nó thích thân thiết với ngươi." Thần Đồ Uất Lũy cười, "Nó không có ý thức, hiện tại ngươi chưa bị Hắc Bạch Vô Thường câu hồn đi, cho nên trên người vẫn còn dính dương khí."
Hạ Tử Dụ phủi vạt áo, "Ta hỏi một chuyện quan trọng, các ngươi có biết cách phá giải Diêm La Ấn hay không?"
Thần Đồ lắc đầu, "Diêm La Ấn là thứ mà Nhị Điện để lại trong thần hồn của ngươi đúng không."
"Nếu cưỡng chế lấy ra thì chẳng khác nào rút gân chặt đầu, toi mất nửa cái mạng như chơi." Uất Lũy gõ nhẹ vào chiếc rễ cây háo sắc đang mon men bò lên, nó biến về nguyên trạng. Cái cây này tên là cây Giờ Ngọ, nó cực kỳ nhạy cảm với dương khí, cho nên mới được trồng ở trước Quỷ Môn Quan để phòng ngừa người sống đi lạc đường.
"Nếu ngươi thật sự muốn giữ lại tu vi thần hồn cho Nhị Điện, thực ra còn một cách vòng vèo hơn."
"Là gì vậy?"
Hình như Thần Đồ nảy ra ý tưởng gì đó, hắn nhìn cây Giờ Ngọ.
Hạ Tử Dụ không hiểu gì cả. Sau đó Uất Lũy nhìn Thần Đồ, cũng đã ngộ ra.
"Chỗ ngươi còn bao nhiêu chiếc rễ?"
"Ba mươi bốn."
"Ta còn hai mươi ba, cộng thêm đống bên Cửu Điện thì chắc là đủ dùng rồi."
Thần Đồ Uất Lũy cùng chung một ý tưởng, cảm thấy phương pháp này rất ổn thỏa. Lúc này họ mới ngẩng đầu lên nhìn Hạ Tử Dụ, "Thực ra không nhất thiết phải phá bỏ Diêm La Ấn, nếu như tìm được cách nào đó để phong bế nó lại đến khi Nhị Điện quay về, vậy thì kết quả đều như nhau."
Hạ Tử Dụ mỉm cười, "Các ngươi nghĩ ra cách gì rồi sao?"
"Ngươi xem, cây Giờ Ngọ hút dương khí, vừa hay tương khắc với năng lượng âm quỷ của Diêm La Ấn."
"Ngươi hãy tìm một nơi vắng vẻ, bọn ta sẽ thu gom rễ cây Giờ Ngọ để bày trận pháp cho ngươi, phong ấn ngươi trong vòng sáu mươi năm." Thần Đồ nói: "Cách này đồng thời cũng phong bế Diêm La Ấn trong người ngươi, chỉ phiền ngươi phải chịu nỗi khổ không được thấy mặt trời. Thời gian trôi qua trong nháy mắt ấy mà."
Hạ Tử Dụ ngẩn người.
"Vậy thì ta... phải ở lại âm phủ sao?"
"Đương nhiên rồi, cây Giờ Ngọ chỉ trồng được ở âm phủ mà thôi." Uất Lũy xoa cằm, "Làm như vậy cũng sẽ hoàn thành được kiếp Ái Biệt Ly Khổ của Nhị Điện, Cung chủ bên kia cũng đạt được mục đích."
"Không còn gì để bới móc."
"Đúng là hoàn hảo."
Hạ Tử Dụ bất chợt ngộ ra, bảo sao mà sau khi Điềm Chiêu Cung chủ biết về Diêm La Ấn thì lại tỏ thái độ như thế. Hóa ra tất cả đã nằm trong kế hoạch.
Thực ra bây giờ dùng cách này cũng không sao cả, chẳng qua chỉ có mấy chục năm thôi. Trước kia y đã bị cầm tù mấy trăm năm, bây giờ chịu thêm một thời gian cũng không có vấn đề gì.
"Ngươi chắc chứ?" Thần Đồ hỏi lại lần nữa.
"Đương nhiên."
"Nhưng mà sự trói buộc của cây Giờ Ngọ không đơn giản đâu." Uất Lũy tiếp lời, "Cây Giờ Ngọ còn được gọi là cây Bản Tâm."
"Nếu nó trở thành chiếc lồng cầm tù ngươi, vật dẫn của nó sẽ là những tâm tư ý niệm của Sở Giang Vương khi đặt Diêm La Ấn, nó sẽ tạo ra một ảo cảnh tương tự như vậy."
"Có lẽ sẽ hơi khác với những gì ngươi nghĩ đấy."
"Nó... sẽ thích ta sao?" Hạ Tử Dụ nhướng mày. Tâm tư ý niệm của Tần Kiến Tự, ngoại trừ điều này thì y không nghĩ ra gì khác.
Thần Đồ Uất Lũy nhìn nhau, hơi ngập ngừng.
"Bất kể thế nào, tính từ bây giờ thì còn sáu mươi năm phải chịu đựng, mong ngươi bảo trọng."
"Được, cảm ơn hai vị." Hạ Tử Dụ đứng dậy, "Vậy thì ta xin phép quay về để nói lời cáo biệt với ngài ấy."
Hạ Tử Dụ thầm nghĩ, nếu lão già ấy không được gặp y trong sáu mươi năm thì e rằng sẽ phát điên mất. Không biết Tần Kiến Tự có đồng ý với chuyện này không, nhưng hiển nhiên là họ không còn lựa chọn nào khác.
Y quay người đi vào bóng tối, cũng chẳng cảm thấy cực khổ hay nuối tiếc. Thần Đồ Uất Lũy thấy vậy thì cùng nhìn nhau, sau đó chậm rãi giơ tay lên.
Trận pháp vô hình lóe sáng cao ngút tận trời, nó bao quanh Hạ Tử Dụ. Không thể không nể mặt Cung chủ được, nếu như hai người bọn họ đã biết ý định của Cung chủ, vậy thì chẳng có lý do gì mà vô duyên vô cớ giúp đỡ Hạ Tử Dụ.
Hạ Tử Dụ đụng vào một bức tường vô hình, lập tức quay đầu lại nhìn hai người bọn họ, "Các ngươi làm gì vậy?"
"Ái Biệt Ly."
"Cầu Bất Đắc."
"Nếu đã biết có ngày gặp lại nhau, vậy thì việc gì phải nói lời cáo biệt."
Thần Đồ Uất Lũy cùng mỉm cười. Ngay sau đó, Hạ Tử Dụ bị lôi vào không gian phong ấn, không còn dấu vết gì, chỉ còn sót lại một tiếng chửi chưa kịp dứt của Hạ Tử Dụ.
"Nếu ngài ấy không thấy ta quay về thì sẽ rất lo lắng!"
Thần Đồ nhún vai, "Thế thì tốt quá rồi."
Uất Lũy tiếp lời, "Để cho Nhị Điện chịu hết tám điều khổ của kiếp người."
- --
Đùng.
Hạ Tử Dụ rơi vào bóng tối vô tận.
Bóng đêm mênh mông tràn ngập hơi lạnh, làn sương bốc lên rồi bao vây lấy y. Cảm giác lạnh lẽo khó tả như ăn mòn vào tận xương tủy, hồn ma bị trói buộc không thể cử động nổi.
Đây chính là cảm giác mà y đã từng phải chịu đựng khi bay vất vưởng ngày này qua ngày khác, cảm giác quen thuộc nay lại ùa về.
Những chiếc rễ cây Giờ Ngọ bị ném vào trong theo thứ tự để bày trận pháp, một nguồn năng lượng kỳ quái đang trào dâng trong cơ thể y, khiến cho y không còn sức lực. Hạ Tử Dụ nhíu mày, nắm chặt bàn tay.
"Tần Kiến Tự..."
Y thầm chửi Thần Đồ Uất Lũy, hai tên xảo trá luôn giả vờ nói cười, bảo sao mà lại có thể sống ngần ấy năm dưới âm phủ.
Lúc này, y không thể ngăn cản cảm giác sợ hãi đang ập đến.
Trong bóng tối, y không hề nhìn thấy thứ gì. Rễ cây Giờ Ngọ ẩm ướt lạnh lẽo quấn lấy cổ chân, sau đó leo lên ống quần rồi luồn vào bên trong. Tay chân của Hạ Tử Dụ dần dần bị rễ cây trói lại. Những chiếc rễ ấy dán sát lên mặt y, dường như chúng muốn thăm dò sâu hơn.
Chết rồi, tâm tư ý niệm của Tần Kiến Tự...
Tim Hạ Tử Dụ hẫng một nhịp, dường như y đột nhiên ngộ ra hàm ý trong lời nói của Thần Đồ Uất Lũy. Nhưng chẳng lẽ y sẽ phải vượt qua sáu mươi năm đằng đẵng trong ảo cảnh giam cầm của cây Giờ Ngọ như thế này sao.
Yết hầu chuyển động, những rễ cây quấn quýt quanh người bắt đầu di chuyển. Con ngươi trong mắt Hạ Tử Dụ co lại, hơi thở mang theo một chút cảm giác khó tả thành lời.
Không, chờ đã... Cái cây này có vấn đề!
Hạ Tử Dụ nghiến răng, muốn vùng vẫy để thoát ra nhưng vô ích.
Trong bóng tối, cây Giờ Ngọ dần phát triển um tùm rồi quấn chặt cơ thể y, cho đến khi nó hoàn toàn che đậy tất cả, không cho kẻ khác nhìn vào trong. Chỉ còn nhìn thấy một ngón tay dần dần bị rễ cây quấn chặt, không ngừng chìm đắm vào bóng đêm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...