Quan gõ chữ: Dờ đại nhân
Sau khi ám vệ đi, cả buổi chiều ngày hôm ấy Hạ Tử Dụ uống năm sáu bình trà, đi vệ sinh bảy tám lần.
Y uống nhiều nước đến mức bụng phình cả lên mới cảm thấy không khát nữa.
Chuyện đầu tiên Hạ Tử Dụ làm sau khi nằm lên giường chính là lựa chọn một số chứng cứ phạm tội nhỏ nhặt trên danh sách mà Tần Kiến Tự đưa cho, sau đó tiếp tục cho gọi Trịnh Đình Chi vào cung, nhờ hắn đưa giấy đến phủ của Tả tướng.
"Bệ hạ muốn chờ trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi?"
"Đúng vậy."
Trịnh Đình Chi nhíu mày lại.
Nếu Tả tướng biết rằng Tần Kiến Tự nhúng tay vào việc chọn quan chủ khảo thì đương nhiên ông ta cũng sẽ nhân cơ hội Tần Kiến Tự không ở đây mà ra tay với người dưới trướng hắn.
Như vậy, Hạ Tử Dụ có thể chiếm hời của cả đôi bên.
"Khanh thấy sao?" Hạ Tử Dụ hỏi Trịnh Đình Chi.
Hắn cúi đầu nhấp trà, bình thản đáp: "Bệ hạ suy tính ngày càng chu đáo hơn rồi."
Trịnh Đình Chi ngồi bên giường, ngón tay hắn trắng trẻo thon dài, lúc dùng trà đúng là cảnh đẹp vui mắt.
Hạ Tử Dụ nằm trên giường chống đầu lên nhìn, y nhận lấy chén trà uống cạn một hơi rồi kẹp chén bằng ngón tay trả lại cho hắn.
Nhưng lúc y vươn tay ra thì đã để lộ cổ tay đầy vết bầm, Trịnh Đình Chi đang định nhận lấy chén trà thì sững người.
Gần đây trên triều đình có rất nhiều lời bàn tán, nghe nói Nhiếp chính vương mới nuôi thêm một công tử thế gia ở trong phủ, cho đuổi hết những nam sủng tiểu quan cũ.
Ngoài những lời đồn ấy ra thì không ai biết chuyện bệ hạ bị cầm tù mấy ngày liền ở trong tẩm điện.
Thái phó đã từng thử thăm dò nhưng Hạ Tử Dụ chỉ trả lời rất qua loa.
Họ có thể đoán được nhưng không dám hỏi thêm điều gì.
"Bệ hạ...!dạo này ngài có khỏe không?"
"Trẫm đương nhiên là khỏe rồi, sao khanh lại..." Hạ Tử Dụ đối diện với ánh mắt của Trịnh Đình Chi, lúc này mới nhận ra mình đã để lộ sơ hở.
Y chậm rãi thu tay lại rồi giả vờ giấu đi một cách rất tự nhiên, y nói: "Ái khanh đừng lo lắng quá, trẫm không sao cả."
Trịnh Đình Chi thấy vậy thì tối tăm mặt mày, "Thân là thần tử mà lại không thể làm tròn bổn phận của mình, đó là lỗi của vi thần."
"Ái khanh đừng nói vậy."
Một lúc lâu sau, Trịnh Đình Chi ngẫm nghĩ mãi rồi mới cúi người hành lễ, y cúi xuống rất sâu: ".....Sắp đến sinh thần của bệ hạ rồi, ngài nên suy nghĩ đến chuyện phong hậu nạp phi.
Có lẽ sau khi hậu cung được lấp đầy thì Nhiếp chính vương sẽ không còn làm càn như vậy nữa."
"Tuyển tú nạp phi?" Hạ Tử Dụ khẽ ngồi dậy, đờ người ra.
"Nếu bệ hạ có con nối dõi thì những trọng thần trong triều cũng an tâm mà phò tá ngài."
"......Hắn sẽ không cho phép đâu."
"Lúc này Nhiếp chính vương không ở kinh thành, bệ hạ có thể tiền trảm hậu tấu," Trịnh Đình Chi ngập ngừng, "Chỉ cần những phi tần của hậu cung đều xuất thân từ gia tộc của các trọng thần, Nhiếp chính vương tuyệt đối không dám tự ý hành động."
Hạ Tử Dụ cúi đầu, chẳng biết vì sao mà y không muốn như vậy chút nào.
Nói ra cũng thật là nực cười, lúc giao hoan với Tần Kiến Tự, tuy rằng y không thích nhưng cũng ngầm đồng ý.
Còn lúc này nghe Trịnh Đình Chi nói như thế, trái lại y rất muốn từ chối.
Y mân mê ngón tay rồi nói: "Hoàng cung tịch mịch, không có lý do gì để bắt người khác phải bị giam cầm cả đời chỉ vì trẫm."
"Bệ hạ..."
"Nếu Trịnh ái khanh không còn việc gì thì có thể quay về."
Trịnh Đình Chi vô cùng lo âu, cuối cùng vẫn chắp tay hành lễ rồi cáo lui.
Sau khi Trịnh Đình Chi đi, Hạ Tử Dụ ngồi dậy uống một chén trà, nhìn sang hoàng đế nhỏ đang bay lững lờ ở bên cạnh.
Hắn đang tựa vào cửa sổ, vươn tay ra đón lấy vài tia nắng chiều tà.
"Hình như ngươi đang không vui?" Hoàng đế nhỏ khoanh tay nhìn y với vẻ lười biếng.
"Không hiểu nổi, cũng không nghĩ ra đáp án." Hạ Tử Dụ thu tay áo lại, nhìn một cung nữ đang cầm đèn lồng ở phía xa, hình như thiện phòng sai người tới đưa cơm cho y.
Nhưng lúc này Hạ Tử Dụ đang rất buồn bực, không có tâm trạng ăn gì cả, "Chuyện Tần Kiến An nhập vào cơ thể ta, ngươi phát hiện ra rồi phải không?"
"Phát hiện cái gì?"
"Đoạt xá," Hạ Tử Dụ quay đầu lại nhìn hắn với đôi mắt đầy nghiêm túc, "Thực ra nếu ngươi nhập vào ta thì bọn âm sai cũng không bắt ngươi đi đâu.
Lúc ấy ta chỉ lấy cớ lừa ngươi thôi."
"Nhắc mới nhớ," Hoàng đế nhỏ nhún vai, bay lòng vòng rồi ngồi lên giường, "Đúng là trẫm đã biết về việc đó."
"Vậy tại sao không đoạt xá? Ngươi muốn gặp Lâm Dung Nhi lắm mà?"
"Ngươi không hiểu đâu, từng giai đoạn khác nhau, thứ mà người ta theo đuổi cũng sẽ thay đổi.
Giống như hiện tại ngươi tranh quyền đoạt lợi là bởi vì không chịu được sự bỡn cợt của Tần Kiến Tự," Hoàng đế nhỏ gối đầu lên cánh tay, tìm một vị trí thoải mái.
Hắn nhìn lên xà nhà, hiếm lắm mới tỏ ra bình thản, "Sau khi người ta chết đi thì một số chuyện dần trở nên bớt quan trọng hơn.
Trẫm có thể gặp nàng một hai lần, lẽ nào có thể ở bên nàng cả đời?"
Hạ Tử Dụ nhướng mày.
"Trẫm sống mười tám năm trên đời, hiếm lắm mới có một người đối xử tốt với trẫm, cho nên trẫm cũng muốn đáp lại nàng ấy, như vậy là đủ rồi.
Trước khi ngươi đến đây, trẫm là một con rối mặc cho người khác điều khiển, thực ra trẫm cũng chẳng muốn sống một cuộc đời như vậy."
Hạ Tử Dụ nhớ lại lần đầu tiên lâm triều thay cho hoàng đế nhỏ, y lắc đầu cười: "Bệ hạ, ngài lười thì có."
"Láo xược." Hắn hừ một cái.
"Vậy chuyện Tần Kiến Tự hại chết ngươi thì sao, ngươi không muốn trả thù à?"
"Sao tự dưng ngươi lại hỏi chuyện ấy," Hoàng đế nhỏ nhìn Hạ Tử Dụ với ánh mắt khó hiểu rồi lập tức nhìn ra chỗ khác, ".....Thực ra không phải do hắn giết đâu."
"Gì cơ?"
"Đợt bức cung lần trước, lúc ngươi đến vương phủ ấy, trẫm đã biết rồi." Hắn liếc Hạ Tử Dụ, lần ấy Tần Kiến Tự đã cầm ngọc giác đi, hoàng đế nhỏ đành phải đi theo Tần Kiến Tự.
"Cũng chẳng biết tên Tần Kiến Tự ấy cố tình hay vô ý, trẫm nghe thấy hắn nói chuyện mới biết đồ ăn ngày hôm ấy bị Thanh Bình Vương nhúng tay.
Thanh Bình Vương muốn khơi lên cơn hen suyễn của trẫm rồi vu khống Tần Kiến Tự sát hại vua."
Hạ Tử Dụ im lặng rất lâu, sau đó y khẽ bật cười.
"Ngươi cười cái gì?"
"Đúng là tính toán cẩn thận thật đấy."
"Nhưng mà...!chuyện đó không có nghĩa là trẫm đứng chung chiến tuyến với hắn," Hoàng đế nhỏ chống nạnh nói: "Cần chính yêu dân, trẫm không làm được.
Ngươi phải thay trẫm tranh giành một chút, thay trẫm ngồi vào vị trí ấy rồi làm việc tử tế.
Tần Kiến Tự khó chịu là trẫm thấy vui vẻ."
Hạ Tử Dụ cười gật đầu, "Được."
- --
Mấy ngày tiếp theo trôi qua rất nhanh.
Lúc Tần Kiến Tự không ở kinh thành, điều đầu tiên Hạ Tử Dụ cảm nhận được chính là không khí ở ngự thư phòng trong lành hẳn ra, nhưng dần dần y cứ thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Hạ Tử Dụ đứng trên nơi cao nhất của Tàng Thư Các.
Lúc y tựa vào giá và lật xem những cuốn sách cổ, Vương tổng quản đến bẩm báo rằng Ngô Bình Vương đã từ đất phiên tới kinh thành để chúc mừng sinh thần y.
Ngô Bình Vương tính là bậc cha chú của y, cả đời chỉ có một ham thích duy nhất là nữ sắc, già cả rồi mà vẫn còn đổ đốn.
Hạ Tử Dụ nghe vậy thì nhíu mày gấp sách vào, chắp tay sau lưng, đang định cất bước thì dừng lại.
"Lần trước trẫm đã nói đừng dâng sớ nữa, bảo ông ta quay về cơ mà?"
"Ôi trời bệ hạ, quyển tấu chương mà ngài phê duyệt ấy chữ nghĩa xiêu vẹo, lại còn bị lem đầy mực.
Vốn dĩ đã phê là không cần dâng sớ nữa, sau đó tấu chương được sao chép một bản khác, ngài lại duyệt rồi." Vương tổng quản nhắc nhở, "Bệ hạ, ngài quên rồi sao?"
"......"
Hạ Tử Dụ nhớ lại cảnh tượng án thư rung lắc khi mình viết bốn chữ "đừng dâng sớ nữa" ấy, mặt y tối sầm, "Thôi vậy, bảo ông ta vào ngự thư phòng mà đợi."
Y vén vạt áo rồi ngồi lên kiệu, chống đầu xoa bóp trán.
Đoàn kiệu vua đi qua những bức tường cao ngất của hoàng cung, đám cung nữ cầm đèn lồng đi phía trước.
Hạ Tử Dụ nhìn vầng trăng sắp tròn phía trên bức tường, cơn gió mát lành lướt qua gò má, ngày mai chính là sinh thần của y.
Nghe nói khi Tần Kiến Tự đến Mẫn Châu để cứu trợ, hắn đã dựng lều phát cháo, bỏ tiền bỏ sức ra để giúp đỡ, dân chúng ở Mẫn Châu đều vô cùng biết ơn.
Mấy ngày gần đây không nhận được tin tức gì về hắn nữa, có lẽ bây giờ đang trên đường trở về.
Thân là hoàng thúc, hắn sẽ chuẩn bị món quà gì cho y đây.
- --
Bên trong tường cung, những chiếc đèn lồng nối tiếp nhau thắp lên ánh sáng mờ ảo, tất cả mọi thứ trong bóng tối đều dính một chút ánh đèn, yên tĩnh nhưng không tịch mịch.
Hạ Tử Dụ xuống khỏi kiệu, hoạn quan vội vàng bẩm báo Ngô Bình Vương bị đau bụng nên xin vắng mặt, chỉ để lại hai vũ cơ, nói là mang một đôi "ngựa gầy Dương Châu" [1] đến làm lễ vật.
[1] Ngựa gầy, từ miệt thị chỉ phái nữ.
"......Làm càn."
"Bệ hạ, còn nữa..."
"Trả người đi, cứ bảo ông ta tự giữ lại mà hưởng thụ."
Hoạn quan chưa kịp trả lời thì Hạ Tử Dụ đã đẩy cửa đi vào trong ngự thư phòng.
"Kẹt." Ngọn nến le lói trong bóng đêm tĩnh lặng, hai cô gái ăn mặc như vũ cơ đang run rẩy quỳ rạp dưới đất, còn có một người mặc áo giáp đang đứng quay lưng với Hạ Tử Dụ trong bóng tối.
"Hoàng thúc......?"
Trên người hắn là bộ áo giáp rất nặng, giữa tiết trời tháng Năm thì có vẻ hơi bức bối.
Tần Kiến Tự buông thanh kiếm trong tay, tóc mai hắn còn vương một chút máu khô, có lẽ hắn vừa mới trở về sau một trận chiến ác liệt.
Đồng hồ nước phát ra tiếng kêu, còn một canh giờ nữa là tới ngày mai.
Tuy không phải là hắn quay về vì y nhưng lại đúng lúc một cách bất ngờ.
Hạ Tử Dụ ngửi thấy mùi máu tươi thoang thoảng trong không khí, ánh mắt hơi xao động, y cúi đầu cười đùa, "Hóa ra hoàng thúc mới là món quà mà Ngô Bình Vương muốn tặng trẫm, thế này chẳng phải thú vị hơn ngựa gầy Dương Châu biết bao nhiêu sao?"
Y xua tay sai người mang hai vũ cơ đi rồi dặn dò ngự thiện phòng nấu một bát mì chay.
Y hỏi hoàng thúc ăn uống gì chưa, Tần Kiến Tự không trả lời, chỉ im lặng mặc cho Hạ Tử Dụ sai bảo hết người này đến người kia.
Tần Kiến Tự đặt thanh kiếm lên bàn, hắn nhìn ván cờ dang dở ở bên cạnh, đó là cờ vây, có vẻ như kỹ thuật chơi cờ đã tiến bộ hơn nhiều.
"Sao hoàng thúc lại ăn mặc thế này?"
"Có kẻ phục kích bên ngoài thành." Giọng nói của Tần Kiến Tự hơi khàn, dường như hắn đang rất mệt mỏi.
Hạ Tử Dụ đáp: "À, hèn gì dạo này không nhận được tin tức về hành trình của hoàng thúc, hóa ra là phải lẩn tránh người phục kích."
"Thần đến sớm quá rồi nhỉ, khiến cho bệ hạ bỏ lỡ một đôi giai nhân."
"Không phải đâu," Hạ Tử Dụ mỉm cười nửa thật nửa giả, "Hoàng thúc vừa tới đây là đã đánh bại tất cả hương sắc nhân gian rồi."
Tần Kiến Tự bật cười, hắn dang hai tay ra bảo Hạ Tử Dụ cởi áo giáp giúp mình.
Đầu tiên là giáp vai, giáp cánh tay, miếng hộ tâm...!Hạ Tử Dụ giúp hắn cởi từng phần áo giáp nặng nề.
Tần Kiến Tự cúi đầu xuống, dường như hơi thở của hắn dần trở nên nhẹ nhàng hơn.
Sau khi cởi xong thì phần thân trên của hắn hoàn toàn trần trụi.
Trên đó còn vương những giọt mồ hôi đang lăn xuống, khắp bả vai rộng và thắt lưng hẹp đều tràn đầy những vết sẹo cũ nhưng không hề có vết thương mới.
Nương theo ánh sáng lờ mờ từ ngọn nến, Hạ Tử Dụ khẽ ngước lên ngắm nhìn.
"Hoàng thúc tuấn tú oai hùng hơn người, quả nhiên là không ai có thể làm hoàng thúc bị thương."
Câu nói này của y như thể chứa đựng rất nhiều sự quan tâm lo lắng.
Tần Kiến Tự nhìn thẳng vào Hạ Tử Dụ, dường như đã phát hiện ra điều gì đó từ nét mặt của y.
Hạ Tử Dụ ngước nhìn rồi khẽ nghiêng đầu.
"Hoàng thúc đang nghĩ gì vậy?"
Tần Kiến Tự hít thở thật sâu, khuôn ngực hắn phập phồng theo hơi thở.
Cuối cùng hắn chống một tay lên bàn rồi cúi xuống, ép Hạ Tử Dụ phải ngửa đầu nhìn mình.
"Thần chỉ đang nghĩ rằng," Hắn cúi đầu nói: "Từ lúc bệ hạ bước chân vào ngự thư phòng, liệu có một khoảnh khắc nào ngài thật sự lo lắng cho thần hay không?"
Con ngươi Hạ Tử Dụ co lại.
Trong ánh nến chập chờn, hơi thở của cả hai người dần quấn lấy nhau.
"Không...!không có." Y quay đầu đi.
"Nếu bệ hạ không lo lắng thì ngài đã trả lời là có rồi."
- -------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...