Quan gõ chữ: Dờ đại nhân
Sau khi Hạ Tử Dụ về tẩm cung thì hoàng cung được canh phòng nghiêm ngặt hơn gấp mấy lần.
Bên trong bên ngoài đều có cấm vệ quân đi tuần tra, nơi sáng nơi tối trong tẩm điện đều có ám vệ của Tần Kiến Tự đứng canh phòng.
Tần Kiến Tự tỏ vẻ không cần phải cảm ơn, sau đó rảo bước đi đến thư phòng để bàn bạc với vài vị lão thần về sự cố trong hoàng cung vừa rồi.
"Sao mà toàn là người của hắn..." Hạ Tử Dụ nhìn ám vệ đứng xung quanh, thầm lẩm bẩm.
"Trẫm đã nói mà, bảo sao dạo này thái độ của hắn lại hiền lành thế, hóa ra là có mục đích này từ trước." Hoàng đế nhỏ khịt mũi, "Hắn tỏ ra mềm mỏng để ngươi lơ là mất cảnh giác, sau đó hắn sẽ cài cắm thuộc hạ vào tẩm điện để giám sát, khiến cho ngươi nghĩ rằng hắn đang bảo vệ ngươi."
"Hóa ra là như vậy sao?"
Hạ Tử Dụ bắt đầu suy ngẫm chờ tới lúc đến ngự thư phòng nghe giảng thì nên làm gì, "Để ta đi thuyết phục mấy câu, hạ mình xuống một chút bảo hắn rút hết thuộc hạ."
"Ừm."
"Lần này ngươi không cản ta à?"
"Bây giờ khác với lúc trước rồi, nếu để hắn biết được ngươi đang theo thái phó học về đạo làm vua, nhất định hắn sẽ phát hiện ra ngươi đang âm mưu giành quyền chấp chính." Hoàng đế nhỏ khoanh tay, tựa vào cây cột bên cạnh đầy lười biếng.
"Bệ hạ, ta phát hiện ra sau khi ngài được ta thông não thì sáng dạ hơn thấy rõ đấy."
"Biến đi."
Nhưng tạm thời y không có thời gian rảnh để đi thuyết phục Tần Kiến Tự, bởi vì sau khi về hoàng cung, Vương tổng quản khóc mũi khóc dãi, Trịnh Đình Chi thì vào cung thăm y, các lão thần cũng lũ lượt đến xem y có bình an vô sự hay không.
Còn Lâm Dung Nhi sau khi biết chuyện y bị thích khách tấn công trên đường đến thăm nàng thì càng thêm tự trách bản thân.
Mãi cho đến tối Hạ Tử Dụ mới được rảnh rỗi, nghỉ ngơi trong tẩm điện.
Sau đó y vừa nhắm mắt lại thì bỗng có cảm giác như cơ thể bị cuốn đi rồi rơi vào một núi xác chết ngập trong máu me, lá cờ hiệu rách nát đung đưa trên chiến trường hoang vắng, máu chảy thành vũng dưới mặt đất.
Có người đứng một mình trên cao, lặng lẽ nhìn những xác chết chất đầy đất.
"Ca ca..."
Tầm nhìn của y mơ hồ không rõ, có một bàn tay run rẩy vươn ra, Tần Kiến Tự nghe thấy tiếng thì quay đầu lại.
Bất chợt, lưỡi kiếm sắc nhọn đâm xuyên qua ngực, máu bắn ra cùng với tiếng kêu thất thanh như xé gan xé phổi.
"Kiến An!"
Hạ Tử Dụ lại mở mắt ra, toát mồ hôi lạnh.
"Ngươi có sao không, mấy ngày nay cứ luôn gặp ác mộng." Hoàng đệ nhỏ bay ra ngoài.
"Từ sau buổi tối hôm bị thích khách tấn công là ta bắt đầu mơ thấy Tần Kiến Tự, hay là vì ta sợ quá nhỉ." Hạ Tử Dụ chống tay ngồi dậy nhìn hoàng đế nhỏ, "Xem giúp ta với, hồn phách của ta có ổn định không?"
Hoàng đế nhỏ bay lại gần nhìn trái nhìn phải, tặc lưỡi một cái: "Đúng là phiền phức, trẫm mà lại phải trông nom cơ thể giúp ngươi."
Hạ Tử Dụ cười, tựa vào đầu giường.
Y thầm cảm nhận được đây không phải là ác mộng bình thường mà giống như bị cái gì đó ám vậy.
- --
Ngày hôm sau, Hạ Tử Dụ đi tìm Tần Kiến Tự.
Mấy ngày liên tiếp không được ngủ ngon, quầng mắt y trở nên xanh đen.
Lúc đi vào Quân Cơ Các, y khẽ hít mũi ngửi thử, phát hiện ra mùi hương bên trong đã đổi thành mê điệt hương mà y đưa cho Tần Kiến Tự.
Tần Kiến Tự đang lựa chọn thống lĩnh mới cho cấm vệ quân, danh sách tiến cử đã được dâng lên.
Hạ Tử Dụ đứng bên cạnh nhìn trộm, cơ bản toàn là người của phe Nhiếp chính vương.
"Chắc hoàng thúc đã biết ai là người đứng sau vụ cung biến vừa rồi phải không," Hạ Tử Dụ chắp tay hành lễ, "Trẫm nghĩ thế này, bên cạnh hoàng thúc có ám vệ bảo vệ ngài, nếu ngài cho một toán thuộc hạ vào cung thì khó tránh khỏi việc hoàng thúc sẽ gặp nguy hiểm."
"Không sao."
"Nhưng mà trong hoàng cung ngày nào cũng có cấm vệ quân đi tuần tra, nếu hoàng thúc đổi thống lĩnh cấm vệ quân thành thân tín của mình thì vẫn có thể bảo vệ hoàng cung một cách chu toàn nhất mà."
Tần Kiến Tự ngẩng đầu lên nhìn y, "Bệ hạ không muốn có ám vệ canh bên cạnh mình?"
Tim Hạ Tử Dụ hẫng một nhịp, ngón tay giật nhẹ, "Hoàng thúc muốn bảo vệ trẫm, trẫm đương nhiên là cảm kích từ đáy lòng, nhưng trẫm không quen với việc có quá nhiều người nhìn mình..."
Hắn cúi xuống rồi đáp đầy bình thản: "Tùy ngài."
"Hoàng thúc đây là...!đồng ý rồi?"
"Ừ."
"Cảm ơn hoàng thúc!"
Hạ Tử Dụ quay người định đi, bước chân rất nhanh nhẹn.
Nhưng y chưa kịp ra khỏi Quân Cơ Các thì hai mắt đã tối sầm, sau đó chúi đầu ngã xuống như thể mất khống chế.
"Thịch!" Tần Kiến Tự đứng lên đỡ lấy y theo phản xạ.
Nhìn khuôn mặt bất tỉnh nhân sự của Hạ Tử Dụ, hắn khẽ nhíu mày.
"Cho gọi thái y."
- --
Lúc Hạ Tử Dụ tỉnh lại thì đã là buổi tối rồi.
Y chỉ cảm thấy toàn thân rã rời rất khó chịu, trong tẩm điện có đốt một ngọn lửa, ngự y lo lắng đứng chờ bên cạnh, Tần Kiến Tự thì đang ngồi trên ghế.
"Sao lại yên lặng thế," Hạ Tử Dụ quan sát biểu cảm của mọi người, yếu ớt lên tiếng: "Lẽ nào trẫm...!mắc bệnh nan y gì sao?"
Ngự y vội vàng quỳ xuống đầy sợ hãi: "Thân thể của bệ hạ quý như vàng, ngài không thể nói bừa như thế được."
"Vậy thì trẫm bị làm sao?"
"Việc này, việc này...!chúng thần không rõ..."
Hạ Tử Dụ quay đầu lại, thở dài một hơi.
Tần Kiến Tự thấy vậy thì lạnh nhạt nhấp một hớp trà, "Lôi xuống chém đầu."
"Vương gia tha mạng, vương gia tha mạng...!"
"Lần này bệ hạ đột nhiên ngất đi, có lẽ...có lẽ là do ma quỷ trong cung làm loạn.
Còn nếu chẩn mạch thì bệ hạ thực sự rất mạnh khỏe, không khám ra vấn đề gì cả."
Các ngự y nhao nhao quỳ xuống xin tha mạng, tiếng kêu gào khóc lóc ầm ĩ khiến Hạ Tử Dụ đau đầu, y vội vàng xua tay ngăn ám vệ lại.
Ma quỷ gì chứ...!Thực ra Hạ Tử Dụ cảm nhận được lúc đó mình ngất đi là do hồn phách không ổn định.
Từ sau khi vào Nhiếp chính vương phủ thì y luôn gặp ác mộng, y cứ tưởng là do có tên đại thần Tần Kiến Tự ở trong phủ nên âm khí ở đó nặng hơn những nơi khác.
Nhưng về hoàng cung rồi mà mọi chuyện vẫn thế, vậy thì vấn đề không phải do Tần Kiến Tự gây ra.
"Lui xuống hết đi, để trẫm ngủ một lát." Hạ Tử Dụ quay lưng với đám ngự y.
"Nghe ám vệ báo cáo rằng gần đây bệ hạ hay bị ác mộng quấy nhiễu." Tần Kiến Tự đặt tách trà xuống, cho mọi người lui hết.
Hạ Tử Dụ nghe vậy thì quay đầu lại, quả nhiên thằng cha này đã sai ám vệ giám sát mình.
Tần Kiến Tự vẫn tỏ ra bình thản, "Thần nghĩ lần này bệ hạ ngất đi là do mất ngủ nên dẫn đến quá mệt mỏi."
"Hoàng thúc đừng lo," Hạ Tử Dụ chống khuỷu tay ngồi dậy, sợi tóc dài rơi xuống, "E rằng hôm đó trẫm bị thích khách tấn công nên quá sợ hãi, để trẫm sai họ kê thuốc an thần là được."
"Ừ."
Tần Kiến Tự vẫn ngồi trên ghế, dường như là đang đợi y nói tiếp.
Hạ Tử Dụ ngây ra, y chạm mắt với hắn, nhất thời chưa hiểu hắn muốn gì.
"Thần còn nhớ lần trước bệ hạ gặp ác mộng thì đã triệu thần vào cung," Ánh mắt Tần Kiến Tự lướt xuống môi Hạ Tử Dụ, "Xem ra lần này còn nghiêm trọng hơn lần trước, bệ hạ chưa cần phải bôi bột gạo lên môi mà sắc mặt đã trắng bệch như thế này rồi."
"......"
Có nhất thiết phải kháy đểu nhau vào thời điểm như thế này không? Hạ Tử Dụ nhớ lại lần trước đã dặn Vương tổng quản truyền lời rằng "đừng ép trẫm phải quỳ xuống cầu xin", y chỉ muốn trùm chăn lên che mặt.
Rõ ràng Tần Kiến Tự cũng nhớ đến câu nói ấy, ánh mắt toát lên ý cười, "Vì sao lần này bệ hạ không quỳ xuống cầu xin thần ở lại trông nom qua đêm?"
"Chuyện đó...!trẫm ngại làm phiền hoàng thúc."
"Không phiền."
Giọng nói hơi khàn của hắn vang lên khiến cho Hạ Tử Dụ không kịp trở tay.
Tần Kiến Tự ngước mắt nhìn sắc mặt Hạ Tử Dụ đổi màu mấy lần, thầm nghĩ rằng có lẽ y thấy cảm động và vui mừng nên nhất thời không nói nên lời.
"Nhưng ngày mai phải vào triều, mấy ngày nay hoàng thúc đã vất vả lắm rồi, tối nay ngài vừa mới xử lý công việc xong, e là cơ thể sẽ không chịu nổi."
"Thần sẽ nghỉ ngơi ở thiên điện."
"Vương gia..." Hạ Tử Dụ đang định đồng ý, Vương tổng quản run rẩy lên tiếng: "Vương gia, lần trước thích khách đột nhập vào nên gian thiên điện ấy bị phá tan nát rồi, còn chưa sửa chữa xong xuôi."
"Bị phá...nát rồi," Hạ Tử Dụ cứng người, "Vậy hoàng thúc ngủ ở đâu, dù sao thì cũng không thể ngủ trên giường trẫm..."
Tần Kiến Tự chậm rãi nhìn về phía long sàng, lông mày hơi nhíu lại.
Hắn có lòng ở lại trông nom qua đêm, thằng quỷ con này vậy mà lại được đằng chân lân đằng đầu.
Hạ Tử Dụ chạm phải ánh mắt đáng sợ ấy thì run rẩy.
Quả nhiên trông nom là giả, mục đích thật sự của thằng cha này là được ngủ trên long sàng.
Chỉ là say rượu rồi ngủ trên giường của hắn ở vương phủ thôi, vậy mà hắn lại thù dai đến thế, mỗi một chuyện cỏn con mà cũng phải báo thù cho bằng được.
"Vậy thì hoàng thúc ngủ trên giường," Hạ Tử Dụ quả quyết nói: "Trẫm ngủ tạm trên ghế sập một đêm."
Tần Kiến Tự không nhìn y nữa, "Tốt lắm."
- --
Thế là các hoạn quan đi dập nến rồi dần lui xuống hết.
Ghế sập cũng là giường nhỏ, thông thường dùng để nghỉ ngơi trong chốc lát, nhưng nếu dùng làm giường ngủ thì không đủ.
Hạ Tử Dụ đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt, rõ ràng y là người bệnh mà lại phải co ro nằm trên ghế.
Y nhắm mắt lại, vẫn không dám đi ngủ, sợ rằng vừa chìm vào giấc ngủ là lại lọt vào trong giấc mơ.
Những giấc mơ xâu chuỗi lại chính là toàn bộ quá khứ của Tần Kiến Tự, bao trùm những cơn mơ ấy chính là cảm giác đau đớn như vỡ nát tim gan, chúng luôn khiến cho Hạ Tử Dụ cảm thấy không thể thở nổi.
Nhưng suy cho cùng thì đó cũng chỉ là câu chuyện của một người khác, thực ra Hạ Tử Dụ chưa tới mức cảm thấy thương xót cho Tần Kiến Tự, y chỉ muốn ngủ cho yên ổn mà thôi.
Ánh trăng dần di chuyển về hướng tây, Hạ Tử Dụ chau mày, trở mình trên chiếc ghế sập.
"Rầm!", y lăn xuống đất.
"Mẹ nó." Hạ Tử Dụ chống tay ngồi dậy, nương theo ánh trăng mờ ảo để bò lên ghế, y nhìn về phía màn giường thấy không có động tĩnh gì thì mới yên tâm.
Để ngăn cho mình không rơi khỏi ghế lần nữa, y cố tình nằm sâu vào trong lòng ghế.
Chỉ một lát sau, cơn mệt mỏi ập tới, Hạ Tử Dụ mơ màng nửa tỉnh nửa mê.
Nửa canh giờ sau, y càng ngủ càng mê man, lại rơi xuống đất cái rầm.
Màn giường bên kia, Tần Kiến Tự lặng lẽ mở mắt ra.
Lần này Hạ Tử Dụ nằm dưới đất một lúc lâu rồi mới tỉnh lại vì lạnh, y lần sờ theo cảm giác để bò lên ghế, đầu vừa chạm vào gối đã ngủ thiếp đi, hơi thở dần trở nên chậm rãi.
Nhưng chỉ duy trì được trong khoảng nửa giờ, y lại ngã "rầm" xuống đất một lần nữa.
Cho đến lần thứ tư, Hạ Tử Dụ nằm vất vưởng ở rìa ghế, nhưng y đã buồn ngủ díp cả mắt, thân thể lắc lư có nguy cơ đổ nhào ra ngoài.
Bỗng nhiên.
Ngay lúc y sắp ngã thì đã được ai đó bế lên một cách nhẹ nhàng, Hạ Tử Dụ mơ màng mở mắt ra, tay khẽ bắt lấy.
Nương theo ánh trăng mờ ảo, y nhìn thấy Tần Kiến Tự đang lạnh mặt, hiển nhiên là vì hắn mất ngủ.
"Hoàng thúc..." Hạ Tử Dụ cất giọng khàn khàn, cảm giác buồn ngủ lại kéo đến.
"Phiền phức."
Sau đó Tần Kiến Tự bế y lên giường rồi đắp chăn, hắn cũng nằm xuống bên cạnh.
Bỗng nhiên bên mình xuất hiện một nguồn nhiệt ấm áp, Hạ Tử Dụ cố gắng chống lại cơn buồn ngủ để mở mắt ra, bàn tay to lớn ngay lập tức che lên mắt y.
"Mau ngủ đi."
Mùi hương nhàn nhạt quanh quẩn trên chóp mũi, nệm chăn đã được ủ ấm từ cơ thể của Tần Kiến Tự, Hạ Tử Dụ khẽ rì rầm vài câu rồi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Tần Kiến Tự nặng nề thở ra một hơi.
- --
Sau đó đại khái tới canh bốn thì Tần Kiến Tự lại bị đánh thức bởi tiếng khóc của người nằm bên gối.
Không biết Hạ Tử Dụ đã co người lại từ lúc nào, y nhắm mắt và khẽ phát ra tiếng khóc, có vẻ như lại gặp ác mộng rồi.
Tần Kiến Tự vươn tay ra vỗ vào mặt y, "Bệ hạ."
Hạ Tử Dụ rụt người lại, vẫn tiếp tục khóc lóc nỉ non.
Hắn gọi mấy lần nhưng y không tỉnh, thế là giơ tay lên bóp mũi Hạ Tử Dụ.
Hạ Tử Dụ hơi hé miệng ra, phát ra tiếng thở ngắt quãng.
Tần Kiến Tự chống đầu lên, ngón tay quệt đi vệt nước mắt dưới hàng mi của Hạ Tử Dụ một cách đầy hung dữ, "Tỉnh lại đi, đến giờ vào triều rồi."
Tiếng khóc càng to hơn.
Ai không biết còn tưởng hắn làm gì bệ hạ.
Tần Kiến Tự nằm lại về giường, nhìn đỉnh màn đầy mệt mỏi, hắn bắt đầu nghĩ mình có nên đóng gói ám vệ rồi đưa ra ngoài hay không.
Cho đến khi Hạ Tử Dụ dụi đầu vào nguồn nhiệt ấm áp, vươn tay ra ôm lấy thắt lưng của Tần Kiến Tự.
Tần Kiến Tự trở mình nằm nghiêng, Hạ Tử Dụ ngoan ngoãn chui vào lòng hắn.
Y không còn khóc nữa, mặt gác lên bả vai của Tần Kiến Tự trong bóng đêm, hơi thở ấm nóng phả vào cổ khiến Tần Kiến Tự cảm thấy thật ngứa ngáy.
Giữa màn giường, bóng dáng ấy hơi khựng lại trong phút chốc.
Trời dần sáng, Hạ Tử Dụ ngủ rất ngon, mơ màng có cảm giác ai đó đang ôm lấy gáy mình.
Y giơ chân vòng lấy nguồn nhiệt ấm áp ấy, sau đó nghe thấy một tiếng thở nặng nề bên tai.
Hạ Tử Dụ mơ màng cọ thêm mấy cái, hơi thở trên đỉnh đầu ngày càng nặng nề hơn rồi lọt vào trong tai y.
Lúc này, chiếc áo cũ của của em trai Tần Kiến Tự đã được giặt sạch sẽ để ở trong rương đồ đang tỏa ra ánh sáng trắng xám mờ nhạt.
Còn trong màn giường, Tần Kiến Tự tỉnh như sáo không ngủ nổi nữa.
- -----------------
Tống Chiêu Chiêu:
Các chị em, dạo này tôi nhận được rất nhiều bình luận hỏi là khi nào mới đọo, tại sao mãi mà chưa đọo.
Cảm ơn đã hỏi, khoảng tầm chương hai mươi mấy sẽ bắt đầu đọo, sau đó toàn là đọo, đừng hỏi nữa nhaaa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...