Sau đó cũng chẳng còn chuyện gì làm nữa, không biết có phải do ảo giác của Hạ Tử Dụ hay không, sau hôm gặp nhau ở Tàng Thư Các, Tần Kiến Tự không còn gay gắt với y như trước nữa.
Ít nhất thì không còn nhấn đầu y xuống nước, cũng không kéo y xềnh xệch rồi bắt quỳ xuống.
Mà lúc thái phó giảng bài cho y thì có nhắc đến một người - Sở Phi.
"Người này là một quân cờ ẩn mà lão thần đã giấu ở bên cạnh Nhiếp chính vương, rất có sức mạnh." Thái phó ung dung vuốt râu, "Từ nhỏ Sở Phi đã lớn lên với mẹ ở Nhạc Phường, cho đến tận hơn nửa năm trước thì mới từ Giang Nam lên kinh thành.
Hộ bộ chủ sự đã mua khế ước bán thân của hắn, một thời gian sau thì hắn được đưa đến Nhiếp chính vương phủ.
Về bối cảnh thân phận thì không hề có sai sót gì."
"Hắn giả làm nam sủng của Nhiếp chính vương để thay thái phó thăm dò tin tức trong vương phủ?"
"Đúng vậy, người này rất trung thành với lão thần.
Bây giờ bệ hạ ở trong hoàng cung không có ai để nương tựa, nếu được thì ngài hãy thu nạp người này để sử dụng."
"Nhưng trẫm phải thu nạp hắn bằng cách nào đây, hắn đang ở trong vương phủ cơ mà?" Hạ Tử Dụ không hiểu.
"Đây chính là nhiệm vụ đầu tiên mà lão thần sắp xếp cho bệ hạ." Thái phó cười rất có hàm ý, "Mang Sở Phi ra khỏi Nhiếp chính vương một cách an toàn.
Đến lúc ấy đương nhiên là Sở Phi sẽ trung thành với bệ hạ."
- --
Thế là mấy ngày sau đó, Hạ Tử Dụ luôn vắt óc suy nghĩ vấn đề này, làm thế nào để nói với Tần Kiến Tự rằng y muốn mang một nam sủng của hắn ra ngoài mà không bị hắn bóp cổ dìm đầu xuống nước.
"Vương Hiếu Kế, bình thường hoàng thúc đối xử với các nam sủng ra sao?" Trong tẩm điện, Hạ Tử Dụ ngả người trên giường, nhìn Vương tổng quản đầy lười biếng.
"Chuyện này...!lão nô cũng không rõ lắm." Vương tổng quản sờ phất trần, "Chỉ nghe đồn rằng Nhiếp chính vương không bao giờ từ chối những nam sủng được đưa vào phủ."
"Trẫm nghe nói giữa các quan lại với nhau thường hay trao đổi tiểu thiếp và nam sủng," Hạ Tử Dụ chống đầu suy ngẫm, ngón tay gõ nhẹ lên án thư, "Hoàng thúc cũng vậy sao?"
"Rất hiếm khi."
Hạ Tử Dụ vẫn còn muốn hỏi tiếp, Vương tổng quản đã vội vàng nhắc nhở: "Bệ hạ, hôm nay là Mười lăm, đến giờ lên triều rồi ạ."
"......Vậy thì truyền lệnh xuống cho trẫm, sau khi bãi triều thì trẫm sẽ ban tiệc cho bách quan."
"Vâng."
Hạ Tử Dụ đứng dậy, vạt áo lướt qua mép bàn.
Tiên hoàng quy định cách mười ngày sẽ lâm triều một buổi, sau khi Tần Kiến Tự nhiếp chính thì đổi thành cách năm ngày một lần.
Theo quy định, quan lại từ lục phẩm trở lên sẽ lên triều vào giờ Mão, thế nhưng từ giờ Dần đã phải đứng chờ ngoài ngọ môn rồi.
Canh năm trời còn chưa sáng, bụng đói réo vang, vậy nên hoàng đế thường mở tiệc ban thưởng đồ ăn cho các quan sau khi bãi triều để lấy công đức.
Đương nhiên hoàng đế nhỏ chưa làm việc lấy công đức này bao giờ.
Thế là hôm nay sau khi bãi triều, những quan lại thường phải lén giấu bánh dưới tay áo thấy rất cảm động.
"Trẫm thấy các ái khanh vất vả, quyết định sau này cứ vào mùng Một và ngày rằm thì sẽ mở tiệc sau khi bãi triều." Hạ Tử Dụ ngồi trên long ỷ cười tươi, "Hôm nay còn có ca múa, các ái khanh cứ an tọa và thưởng thức."
"Bệ hạ muốn mở tiệc cũng được, nhưng ca múa thì không cần." Tần Kiến Tự lên tiếng.
"Hoàng thúc không biết đấy thôi, màn ca múa này không phải ăn chơi trụy lạc gì cả, đó là Nhập trận khúc." Hạ Tử Dụ nghiêng người nhìn ra xa, "Các đệ tử Lê viên muốn ca ngợi tướng quân khải hoàn nên mới sáng tác ra.
Hoàng thúc, ở lại xem một lát nhé?"
Tần Kiến Tự nghe vậy thì nhìn y với ánh mắt rất sâu xa, không biết thằng quỷ con này lại bày trò gì.
Trống và chuông được đưa lên, tất cả mọi người đều an tọa.
Nhạc sư và vũ cơ đều vào vị trí, các quan viên thì chụm đầu thì thầm to nhỏ.
Hạ Tử Dụ sai người rót rượu, kính Tần Kiến Tự một ly.
Đột nhiên, tiếng chuông nhạc vang lên.
"Keng..."
Trong ly rượu, bề mặt hơi chấn động theo từng tiếng trống, âm thanh "thùng thùng" dần trở nên vội vã.
Các vũ cơ trên sân khấu đều đeo mặt nạ, bước chân nhanh hơn theo tiếng trống dồn dập, tiếng chuông nhạc cũng bắt đầu vang lên.
Tần Kiến Tự hơi nheo mắt lại.
Bỗng có một vũ cơ lộn ngược người rồi cầm kiếm nhảy lên, thanh kiếm bạc sáng chói với mũi kiếm bén nhọn.
Các vũ cơ dần tản ra, nhảy múa xung quanh vũ cơ cầm kiếm, sáng rực như Hậu Nghệ bắn rơi chín mặt trời, vững vàng như các chúa tiên cưỡi rồng bay lượn.
[1] Khí thế hào sảng, thật sự rất có phong cách của Kiện vũ.
[2]
[1] Trích Quan Công Tôn đại nương đệ tử vũ "Kiếm khí" hành - Đỗ Phủ.
[2] Kiện vũ là vũ đạo truyền thống thời Đường của Trung Quốc, thịnh hành trong các bữa tiệc cung đình, tiệc của quý tộc sĩ phu hoặc dân gian, tiết tấu thanh thoát, thoăn thoắt vững vàng.
Tiếng trống hùng hồn ấy như tái hiện cảnh chiến tranh loạn lạc, Tần Kiến Tự nâng ly rượu lên, bất giác chìm đắm trong đó.
"Bệ hạ, sao ngài biết vương gia thích Nhập trận khúc?"
"Còn phải hỏi à." Hạ Tử Dụ lắc ly rượu, như cười như không, "Lúc trước trẫm đã nói Nhập trận khúc sáng tác ra để ca ngợi một vị tướng quân chiến thắng trở về, vị tướng quân ấy chính là hoàng thúc của năm xưa."
Màn ca múa này kể về thiếu niên Tần Kiến Tự thống lĩnh một nghìn lính tinh nhuệ tập kích kẻ địch, cứu được tiên hoàng đang bị bắt giữ.
Năm ấy sau khi chiến tranh kết thúc, khi tiên hoàng muốn ban tặng tước vị để khen thưởng thì mới phát hiện ra Tần Kiến Tự đang mang tội nên mới bị bắt đi lính.
Hóa ra trước đó cha của hắn bị buộc tội cấu kết với giặc nên bị tịch thu tài sản, nam đinh trong tộc đều bị bắt nhập ngũ.
Vì thế mà sau sự kiện ấy, Tần Kiến Tự như một bước lên mây, không chỉ minh oan cho vụ án của cha mà còn được tiên hoàng khen ngợi, trên chiến trường đã không ít lần chắn tên chắn đao cho ngài.
Sau đó lại đến Loạn Tam Vương, hắn một lần nữa dẫn quân đi càn quét, được sắc phong thành thân vương khác họ vua duy nhất của triều đại này.
Vinh quang biết nhường nào, vì thế mà Hạ Tử Dụ biết chắc Tần Kiến Tự sẽ vui vẻ khi xem màn ca múa này.
Đến lúc ấy thì mở miệng đòi một nam sủng thôi, chẳng phải là dễ như trở bàn tay?
"Choang!", Chiếc ly mà Tần Kiến Tự đang nắm trong tay bỗng vỡ tan rồi rơi xuống đất.
Hạ Tử Dụ đang đắc chí thì nụ cười chợt cứng lại.
Tần Kiến Tự quay đầu lại, khí thế lạnh lẽo lại tỏa ra xung quanh người, hắn nhìn thẳng vào Hạ Tử Dụ, "Đây là màn biểu diễn mà bệ hạ muốn thần xem?"
"Dừng dừng dừng, dừng lại hết ngay!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...