Lam Hoàn Dạ Oanh

Tả Oanh tham gia cuộc họp tại Cục cảnh sát, trọng điểm là vụ án giết người hàng loạt ˗ Vụ án nấu xác ở Đại học Hoàn Dương.

Cuộc họp kéo dài một giờ ba mươi phút, đối với Tả Oanh một tiếng rưỡi này dài như một năm, nàng ngáp ngắn ngáp dài từ đầu buổi họp, đến cuối mới nói tới vấn đề chứng cứ, Tả Oanh cuối cùng cũng ngồi thẳng dậy, nhưng thông tin nhận được lại là việc liên hệ với người nhà nhận lại xác sau khi thu thập đủ bằng chứng..

Một đám người làm việc một cách đui mù, sau khi kết thúc cuộc họp, Tả Oanh vẫn ngồi đó không đi, cho tới khi cảnh vệ đẩy đẩy cánh tay nàng, nàng lắc đầu, đưa mắt nhìn xung quanh, tìm thấy Lưu Hạo.

"Tôi có chuyện muốn nói với anh." Tả Oanh kéo cánh tay Lưu Hạo, anh ta dừng lại quay đầu nhìn Tả Oanh.

"Có chuyện gì? Giáo sư Tả."

"Tôi muốn xin kiểm tra chứng cứ."

Lần trước khi nói chuyện với Lưu Hạo ở phòng giam, nàng có nhắc tới chuyện Chúc Na không muốn cho mình xem bằng chứng, Lưu Hạo có nói nếu bản thân phối hợp phá án thì có thể có một số quyền nhất định, điều này chứng tỏ Lưu Hạo là người có thể thuyết phục được.

"Ây da, Tả giáo sư, chuyện này..."

"Anh đã từng nói tôi sẽ có một số quyền lợi nhất định nếu như tham gia phá án." "Nhưng không phải như thế này." Lưu Hạo nhẹ giọng, "Bố mẹ của người bị hại lần này cũng chính là người nhà của Dương Văn Tĩnh. Họ muốn nhanh chóng tổ chức tang lễ, mấy hôm nữa thi thể sẽ được chuyển đi ngay sau khi khám nghiệm hoàn thành."

"Bọn họ không muốn cho cô xem vì sợ chuốc thêm phiền phức."


"Tôi đảm bảo sẽ không làm gì hết, chỉ nhìn một cái thôi, tôi có thể sẽ có phương hướng." Tả Oanh nói, "Anh lén đưa tôi đi đi."

"Này..."

Lưu Hạo nhìn biểu cảm nghiêm túc của Tả Oanh, không khỏi ngơ ra mấy phút, anh ta suy ngẫm, cũng cảm thấy đúng. Hiện nay vẫn chưa tìm ra hung thủ, chứng cứ cũng sẽ nhanh chóng bị tiêu hủy. Nếu như Tả Oanh có thể từ thi thể tìm ra điều gì thì đó là điều tốt. Chỉ là, bây giờ anh ta làm thế nào để mang Tả Oanh vào phòng khám nghiệm tử thi.

"Nếu nơi anh nói là nhà xác cách Cục cảnh sát không xa thì tôi có người quen ở đó."

Vừa tới sảnh của phòng khám nghiệm tử thi, Tả Oanh đã nhìn thấy bạn tốt của nàng, một người đàn ông mập mạp, hai người chào hỏi.

"Quả nhiên cậu vẫn ở đây, Tiểu Trạch."

"Ừ, bây giờ tôi dẫn hai người đi ha?" Tiểu Trạch cười lên để lộ ra hai lúm đồng tiền trên khuôn mặt mập mạp.

"Được."

"Giáo sư Tả Oanh!"

Lúc Tả Oanh gật gật đầu, một âm thanh truyền tới từ sau lưng nàng, nàng quay đầu lại liền nhìn thấy Chúc Na ôm tập tài liệu đứng cách mình không xa.

"Ây. Cô cũng ở đây?"

"Tôi tới lấy báo cáo, cô..."

"À, tôi đã xin phép gặp bạn rồi." Tả Oanh đặt tay lên vai Tiểu Trạch, "Nói chuyện xong tôi sẽ quay trở lại phòng giam."

"Tôi đi cùng cô." Chúc Na đi tới nói.

Tả Oanh cười không nói gì.

"Cô, cô còn giận không?" Chúc Na dò hỏi.


"Không có, tôi sao có thể giận cô chứ." Tả Oanh vừa nói vừa đi theo Tiểu Trạch, Chúc Na cũng chạy theo sau họ.

"Nhưng mà, cô..."

Khi Chúc Na còn muốn nói gì đó thì Tiểu Trạch mở cửa, Tả Oanh bước vào, Tiểu Trạch ngăn Chúc Na ở ngoài.

"Cô đợi ở đây đi, cô ấy rất nhanh sẽ ra thôi, cũng không cần thiết vào nhiều như vậy."

"Được, được rồi."

Sau khi Tiểu Trạch đi vào liền đeo khẩu trang và găng tay, từ trong tủ đông kéo xác ra. Các phần được đặt lần lượt trong từng hộp kính. Cậu lấy ra ba hộp kính, một cái đựng đầu của Dương Văn Thanh, một cái đựng các bộ phận khác, cái hộp thứ ba đựng xác nạn nhân thứ hai.

"Tất cả đây sao?" Tả Oanh cũng đeo khẩu trang và găng tay, nàng mở hộp kính, cúi đầu cẩn thận quan sát thi thể.

"Đúng thế, tất cả."

"Khi các cậu khám nghiệm có phát hiện ra thiếu gì không?"

"Có." Tiểu Trạch nói

"Thi thể thứ hai thiếu mông và ngực, không còn nội tạng và xương."


"Thi thể thứ nhất hoàn chỉnh à?"

"Thi thể thứ nhất ngoài không có xương ra thì đủ, nội tạng cũng còn."

"Ừ."

Tả Oanh đưa mắt nhìn đầu của Dương Văn Thanh, nàng mở hộp kính đựng đầu ra, cái đầu được đặt nghiêng ở bên trong, Tả Oanh dựng đầu thẳng lên, nàng dùng ngón tay nâng mí mắt đang trùng xuống, nhãn cầu bên trong đã bị móc ra, trống rỗng, nàng duỗi một ngón tay sờ vào bên trong hộp sọ, tới khi chạm vào một vật cứng nhô lên, tim nàng trùng xuống.

"Tiểu Trạch, lấy hộ tôi cái nhíp."

"OK."

Sau khi đuổi Tiểu Trạch đi, Tả Oanh lén dùng tay cậy món đồ ra, một viên kim cương nhỏ đang tỏa sáng lấp lánh trong tay nàng..

Edit: Mặc

Beta: Bò Quon


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui