Làm Giàu Ta Quyến Rũ Tể Tướng Đại Nhân Cấm Dục



Trình lão thái khó khăn mà lựa chọn ở giữa không cần mặt mũi và bị tê liệt, cuối cùng vẫn lựa chọn buông bỏ thể diện……

“Dao Dao, bà nội sai rồi, bà nội không bao giờ đánh ngươi nữa, cho bà nội giải dược được không?” Trình lão thái cố gắng nở một nụ cười.


“Vậy được rồi” Khương Dao nói.


Trình lão thái thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng nghĩ chờ ăn xong giải dược rồi, bà ta nhất định phải gọi mấy thằng con trai đến bắt con nha đầu này lại, hung hăng dạy dỗ một trận mới được!

“Nhưng mà, ta đưa dược cho bà xong rồi bà lại tiếp tục đánh ta thì làm sao bây giờ?” Khương Dao nói.


Tâm tư của Trình lão thái bị đoán được, nụ cười lập tức bị cứng đờ ở trên mặt.


“Sẽ không, bà nội không phải người như vậy……”

“Ta thấy bà rất giống người như vậy”

“……” Trình lão thái bị nghẹn họng mà không nói nổi ra lời.


“Độc này của bà không thể giải trong một lần, một tháng ta sẽ cho bà thuốc giải một lần.

Chỉ cần uống thuốc đúng hạn thì thân thể của bà sẽ không có vấn đề gì” Khương Dao nói.


Trình lão thái gục mặt xuống dưới một chút, lại muốn phát hỏa……


“Bà nội, bà đừng khiến ta không vui vẻ, nếu không ta thay đổi chủ ý mà phá bỏ thuốc giải, khi đó bà cũng chỉ có thể chờ bị tê liệt mà thôi” Khương Dao chậm rãi nói.


Trình lão thái chỉ có thể đè sự tức giận xuống.


“Ba mẹ con chúng ta buồn ngủ rồi, bà mau đi ra ngoài đi” Khương Dao dùng giọng điệu không kiên nhẫn nói.


Trình lão thái tức giận đến mặt vặn vẹo, nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể xoay người đi ra ngoài.


“Đóng cửa lại”

Trình lão thái ngoan ngoãn đóng cửa lại.


Ngoài cửa, Triệu thị và Khương Tú đang chờ xem Khương Dao bị xui xẻo thì đều ngây ngẩn cả người.


Khương Dao không chỉ không bị đánh mà còn dạy dỗ lão thái thái là người từ trước đến nay đều cho mình là cao nhất đến phải nghe lời như vậy!

Chẳng lẽ đến lão thái thái cũng đều không đối phó được với Khương Dao sao?!

Triệu thị cảm thấy khí huyết dâng lên, đầu choáng vàng, thiếu chút nữa đã ngất xỉu.


……

Trong phòng.



Hai đứa nhỏ dùng đôi mắt đen nhánh tỏa sáng nhìn Khương Dao, đều mang theo vẻ tò mò.


“Mẫu thân, người thật sự cho bà nội ăn độc dược sao?” Cẩu Nhi hiếu kỳ hỏi.


Khương Dao nhìn hai đứa nhỏ, vẻ mặt cao thâm khó đoán.


“Không phải độc dược” Điềm Bảo nhỏ giọng nói: “Là thứ được xoa từ trên người của Điềm Bảo và ca ca xuống”

Đây là lần đầu tiên Khương Dao nghe thấy đứa nhỏ này mở miệng từ khi xuyên qua.

Giọng nói ngây thơ mềm mại khiến lòng người mềm ra.


Điềm Bảo có lực quan sát kinh người, lại thấy rõ được thứ mà mình ném vào trong miệng Trình lão thái.


Điềm Bảo không ngốc một chút nào, mà là tiểu thiên tài!

Đó đúng thật không phải độc dược, mà là ghét được xoa xuống từ trên người hai đứa nhỏ.


Trình lão thái cũng không hề trúng độc, Khương Dao chỉ điểm huyệt vị của bà ta, làm nửa người bà ta tê rần rồi nghĩ lầm mình đã trúng độc mà thôi.


Cẩu Nhi nghe muội muội nói xong thì kinh ngạc mà há to miệng.


Mẫu thân cho bà cố nội ăn ghét trên người bọn họ sao?

“Đừng nói ra ngoài” Khuôn mặt nhỏ của Điềm Bảo trầm lại, nghiêm túc dặn dò.


Cẩu Nhi vươn tay nhỏ, che lại cái miệng nhỏ của mình, đầu nhỏ gật mạnh, tỏ vẻ bản thân tuyệt đối không nói ra ngoài.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận