Cơn phẫn nộ này đến từ nguyên chủ, đối với nguyên chủ thì cha là người quan trọng nhất với nàng, là điểm tựa của nàng, nàng hoàn toàn không thể tiếp thu chuyện cha đã chết….
.
Triệu thị sắp tức tới bốc lửa, nhưng lại sợ nàng nên đành phải chịu đựng, không dám nói lời nào.
“Cha ta không có ở nhà, phòng của cha ta sẽ là chỗ ngủ của ba người chúng ta” Khương Dao nói xong liền lập tức dẫn hai đứa nhỏ đi vào trong phòng.
Quần áo trên người hai đứa nhỏ rách tung tóe, trên chân vốn dĩ không có giày mặc, bọc một miếng vải bố, đầy vết thương.
Cẩu Nhi lại thấy vô cùng vui sướng, cậu cảm thấy nương không còn giống như trước, trước kia nương rất sợ lão yêu bà, bị bắt nạt cũng sẽ chịu đựng, cũng bảo cậu và muội muội chịu đựng, rõ ràng bọn họ không sai, nương vì lấy lòng lão yêu bà mà còn mắng bọn họ….
Bây giờ cuối cùng nương cũng trở nên kiên cường, ba người bọn họ không còn bị khinh bỉ, nương cũng mang lại cho bọn họ cảm giác an toàn.
Khương Dao bảo hai đứa nhỏ ngồi trên ghế, nhìn hai đứa nhỏ dính đầy vết bẩn, quyết định chải chuốt cho bọn chúng sạch sẽ một chút.
“Triệu Xuân Nguyệt!” Khương Dao kêu lên.
Không có giọng đáp lại.
“Vương Qua Tử….
”
Khương Dao vừa nói tới tên này là Triệu thị nhanh chóng mở cửa ra, xuất hiện trước mặt Khương Dao.
“Gọi ta làm gì?” Triệu thị tức giận nói.
“Đi đun một ít nước ấm, đúng rồi, bưng một ít thức ăn tới đây nữa, ta đói bụng rồi”
Trước kia Khương Dao thấy bà ta đều vâng vâng dạ dạ, bây giờ lại coi bà ta như người hầu mà hành hạ, Triệu thị sắp tức chết rồi.
Nhưng bị bắt lấy nhược điểm nên bà ta đành phải nén giận, đi nấu nước.
Nhà bếp.
Triệu thị đang nhóm lửa, Khương Tú muốn giúp bà ta, Triệu thị vội vàng ngăn nàng ta lại.
“Tú Nhi, còn đừng làm, tay con non mịn, không nên làm mấy việc này.
Tú Nhi của chúng ta tương lai phải gả cho quan lớn nên phải bảo dưỡng thật tốt, cứ để nương làm” Triệu thị nói.
Triệu thị đối xử với Khương Dao ngoan độc, trước mặt người ngoài giả vờ giả vịt, nhưng đối xử với Khương Tú lại đầy ôn nhu và tình yêu thương.
Khương Tú thu tay lại, ngồi xuống bên cạnh Triệu thị.
“Nương, có phải Khương Dao bắt được nhược điểm gì của nương không? Vì sao nương phải nghe theo lời nàng ta nói?” Khương Tú hỏi.
Ánh mắt Triệu thị lóe lên, rất nhanh đã trở lại như thường: “Không có gì, Tú Nhi, con đừng lo lắng, nương sẽ giải quyết”
Thấy Triệu thị thật sự không muốn nói nên Khương Tú cũng không hỏi nhiều.
Khương Dao đẩy một cánh cửa trong đó ra, vào phòng lấy ra hai bộ quần áo từ trong ngăn tủ.
Mấy bộ quần áo này là do mấy tháng trước Khương Quảng Hổ mua cho hai đứa cháu ngoại, cháu ngoại còn chưa mặc, Khương Quảng Hổ vừa đi thì hai bộ quần áo đã bị lão tam Khương gia dành lấy, nói gì mà tiểu tiện loại mặc quần áo làm gì, để cho con trai ông ta mặc.
Khương Dao nghĩ mà thấy tức cười, con trai Khương Lão Tam đã bảy tám tuổi, đâu thể mặc vừa, ngay cả cái này cũng muốn bá chiếm, đúng là không biết xấu hổ.
Nguyên chủ nén giận nhưng Khương Dao lại không dễ chọc.
Nàng là kiểu người rất bênh vực người của mình, dành đồ của nàng thì nàng muốn đòi về từng cái một!
Sau khi nấu nước xong, Khương Dao tắm rửa cho hai đứa nhỏ.
Hai đứa nhỏ này gầy thật, xương sườn như cắt ra từng miếng một.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...