Nhóm dịch: Thất Liên Hoa“Chúng ta đi thôi, muội ngoan ngoãn nhé!” Tô Cảnh vỗ đầu nàng.
Tô Hoàn nhìn theo các ca ca đi xa, trong lúc Tô Thần quay đầu lại nhìn thì nàng vẫn đứng ở cửa, thấy nàng cũng đang nhìn, còn vẫy tay với hắn ta, Tô Thần quay đầu lại, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Cho đến khi các ca ca đã hoàn toàn biến mất, Tô Hoàn đang định quay về phòng thì có tiếng cười đùa của mấy nữ tử vang lên từ bên kia đường.
Ba cô nương đi ngang qua sân Tô gia, người đứng ở giữa là một cô nương lớn tuổi hơn một chút, khoảng mười sáu mười bảy tuổi, hai người còn lại chắc cũng bằng tuổi Tô Hoàn.
Khi các nàng nhìn thấy Tô Hoàn, họ đồng loạt dừng lại, trong tay mỗi người cầm một chiếc giỏ phủ vải hoa ở trên.
Tô Hoàn cũng quay lại nhìn họ.
“Muội là muội muội ruột của Tô đại ca sao?” Cô nương ở giữa nhìn nàng, nở nụ cười hiền lành hỏi.
Tô Hoàn gật đầu.
Thiếu nữ bên trái bĩu môi, đánh giá Tô Hoàn từ đầu đến chân, khi nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của nàng, vẻ chán ghét trên mặt càng ngày càng rõ ràng.
Tô Hoàn không biết đã đắc tội nàng ta điều gì, rõ ràng đây là lần đầu tiên họ gặp nhau.
“Muội tên gì thế?” Tỷ tỷ ở giữa lại hỏi nàng.
Tô Hoàn thành thật trả lời câu hỏi của nàng ấy, sau vài lần trò chuyện nàng mới biết tên của họ, ba người họ đều là nữ tử trong thôn, người ở giữa là Hà Kiều Lan, nữ nhi của thôn trưởng, người bên trái là Trần Ánh Hồng, thiếu nữ im lặng bên phải là muội muội của Hà Kiều Lan, Hà Kiều Hạnh.
Tháng chín đến, trên núi có rất nhiều nấm thông mọc, họ cùng nhau đi hái nấm thông trên núi, định hái nhiều một chút, đem bán trên đường đi.
Nhắc đến Trần Ánh Hồng, Tô Hoàn biết nàng ta là bạn chơi từ nhỏ đến lớn và là bạn thân khuê phòng của Cố Nguyệt, sau này làm nha hoàn bên cạnh Cố Nguyệt, Cố Nguyệt gả nàng ta cho một thị vệ trong phủ nam chính.
Cuộc sống hôn nhân bất hạnh, nam nhân của nàng ta nghiện cờ bạc như mạng sống, trong sách cũng chỉ kể ngắn gọn về kết cục của nàng ta.
Khó trách nàng ta không quen nhìn mình như vậy, nguyên lai là nàng ta đang bênh vực kẻ yếu cho Cố Nguyệt, nhưng bây giờ Cố Nguyệt đã thành đại tiểu thư, việc thay đổi thân phận cũng không liên quan gì đến nàng, sao nàng ta lại có ác ý như vậy?Chẳng qua nói chuyện hồi lâu, sự chú ý của Tô Hoàn phần lớn đều đổ dồn vào nấm thông họ đang hái, khi nghe nói có thể bán lấy tiền, nàng lại càng có tinh thần hơn.
Hiện tại nàng đang thiếu tiền, thiếu rất nhiều tiền!Vì vậy, với nụ cười trên môi, nàng đi lên bắt chuyện cùng Hà Kiều Lan, Hà Kiều Lan này cũng có một vai trong tiểu thuyết gốc, là người ái mộ đại ca Tô Cảnh, nhưng việc theo đuổi không có kết quả, một là thân phận không xứng, hai là Tô Cảnh không thích nàng ấy.
“Kiều Lan tỷ tỷ, các tỷ hái nấm thông ở đâu thế?”Nàng nói chuyện nhỏ nhẹ, giọng nói êm tai đến nỗi ngay cả một nữ tử như Hà Kiều Lan cũng không chịu nổi, không thể cự tuyệt:“Tô Hoàn muội muội, trên núi gần thôn chúng ta có rất nhiều cây thông, loại nấm thông này mọc dưới tán cây thông.
Lúc trước trời mưa, bây giờ nấm đã mọc lên rồi!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...