Làm Giàu Gả Cho Thủ Phụ Năm Mất Mùa Cẩm Lý Kiều Thê Vượng Phu


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Theo lời Lục Tinh Bình nói, đừng nói là rau dại, ngay cả cỏ cũng bị xúc sạch, đột nhiên Lục Tinh Bình thấy mình thật may mắn.

“Đại ca, may là heo nhà mình bị trộm, nếu không thì chúng ta đã phải mệt mỏi vì tìm thức ăn cho bọn nó rồi.


Lục Tinh Hà liếc hắn một cái.

“Có gì phải mệt mỏi? Nuôi được thì nuôi, không nuôi được thì bán.


“Mà nương đã tích góp tiền rất lâu mới mua được mà, bà ấy còn nói phải nuôi chúng lớn rồi bán chúng để có tiền cho ngươi cưới vợ đó.

” Lục Tinh Bình thầm nói, sau đó lại cười khà khà: “Mà bây giờ không cần nữa rồi, dù sao cũng có đại tẩu.


Sau khi Sở Nguyệt nghe xong, gương mặt nàng lập tức đỏ bừng, nàng bước nhanh tới phía trước.

Ba người cứ thế đi sâu vào trong rừng.

Đi được một dặm, Lục Tinh Hà chợt dừng lại.

“Không thể đi tiếp được nữa rồi, không an toàn, chúng ta tìm ở đây đi.



Lục Tinh Bình nhìn khắp nơi, hắn nhíu mày.

“Đại ca, ở đây không có rau dại.


Sở Nguyệt không nói gì, nhìn thấy một đám cỏ dại nên nàng bước tới gần.

Lục Tinh Bình tò mò đi theo sau Sở Nguyệt.

“Đại tẩu, ngươi phát hiện được gì sao?”
Sở Nguyệt bước tới bụi ‘cỏ dại’ kia trước, nàng ngồi xổm xuống, vừa duỗi tay ngắt đọt vừa nói: “Đây là cây Sài Hồ*, đợi non dùng nước sôi trụng qua, có thể trộn như rau, đào rễ của nó và phơi khô là có thể bán cho hiệu thuốc.


(*) Sài Hồ là loại thuốc quen thuộc trong Y Học Cổ Truyền, có vị đắng, tính hơi hàn; đi vào các kinh can, đởm, tâm bào và tam tiêu.

Vị thuốc sài hồ có tác dụng phát biểu, hòa lý, thoái nhiệt, giải uất, điều kinh, thăng dương, sơ can chỉ thống.

(*) Sài Hồ Nam thường được điều trị khi bị cảm nắng, cảm do nhiệt nóng, giúp khí huyết vận hành tốt.

Rễ cây được dùng để chữa cảm phong nhiệt, nhức đầu, phát nóng, tức ngực, khát nước, khó chịu.

Lá cây có tác dụng làm toát mồ hôi.


Hai mắt Lục Tinh Bình sáng bừng.

“Đại tẩu thật lợi hại, hiểu biết nhiều thật đấy.


Nói xong, hắn vội ngồi xuống hái cùng nàng.

Sở Nguyệt cười nhạt.

“Nhưng ta nghe nói lá Sài Hồ hơi đắng, mùi vị cũng không được ngon.


Lục Tinh Bình nói: “Có ăn là may lắm rồi.


Vì nghe Sở Nguyệt nói sát vách nhà mẹ đẻ của nàng là vị đại phu duy nhất, nên khi nghe nàng nói biết cây này, Lục Tinh Hà cũng không thấy kỳ lạ.

“Tinh Bình, ngươi và tẩu tử ở đây đừng chạy linh tung, ta qua kia một lúc.


Lục Tinh Bình vui vẻ đồng ý: “Ta biết rồi.


Sở Nguyệt nhìn bóng dáng cao lớn của Lục Tinh Hà, nghĩ tới từ ‘tẩu tử’ thốt ra từ miệng hắn, nàng nhất thời không phản ứng được.

Vậy là hắn thừa nhận thân phận của nàng sao?
Lục Tinh Hà rời đi một lúc thì quay lại, lúc quay lại hắn vác một bó củi để chụm lửa, củi được dùng cành hương bồ ố vàng cột lại.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận