Làm Giàu Gả Cho Thủ Phụ Năm Mất Mùa Cẩm Lý Kiều Thê Vượng Phu
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nghe Vân Thúy Hà nói xong, Sở Nguyệt lập tức xua tay: “Không, không, quần áo trên người con vẫn có thể mặc được.
Bây giờ trong nhà đang hết sức khó khăn, sao chúng ta không mua thêm đồ ăn để dành dụm cho mùa đông.”
Nhìn người con gái biết suy nghĩ như vậy trước mặt, Vân Thúy Hà cảm thấy rất xót thương.
Nếu đây là con gái bà, bà sẽ nâng niu nó trong lòng bàn tay, rất thương yêu con bé, giờ đây Sở Nguyệt cũng đã trở thành con dâu của bà, giống như con gái bà vậy.
Bà nắm lấy tay Sở Nguyệt.
“Con đừng lo lắng nhiều chuyện như vậy, nương và Tinh Hà vẫn luôn bên cạnh giúp đỡ con.
Quan trọng hơn cả là ta có thể thêu thêm vài chiếc khăn tay, không có chuyện gì to tát.”
Lục Tinh Hà nhìn qua Sở Nguyệt, sau đó nhớ lại đống quần áo chồng chất cuối giường, chúng còn rách rưới hơn cả bộ Sở Nguyệt đang mặc, hắn nhẹ nhàng nói: “Chúng ta sẽ đi mua đồ ăn và may quần áo, nhưng sức khỏe của nương ta không được tốt lắm, sau này tình trạng nương ổn định thì sẽ may cho nàng được nhiều hơn.
Nàng xứng đáng được như thế.
Nếu hôn nay không có đôi mắt tinh tường của nàng, chúng ta không thể tìm thấy con cá đó được, càng không thể bắt được con lợn rừng lớn đến như vậy.”
Sở Nguyệt mím môi suy nghĩ, cuối cùng chỉ thốt lên một tiếng: “Được.”
Là một người có kiến thức sâu rộng, Lục Tinh Hà không tin vào ma quỷ và thần thánh.
Nhưng người nói không có ý gì, người nghe lại chú ý đến.
Khi Vân Thúy Hà nghe tin Tinh Hà bắt được lợn rừng đem về nhờ vào công lao của Sở Nguyệt, trong lòng bà càng hài lòng hơn, bà nhìn Sở Nguyệt rồi nở nụ cườithỏa mãn: “Xem ra Nguyệt Nguyệt tới gia đình chúng ta là một điều rất may mắn.”
Đúng lúc này, một bà lão có mái tóc bạc trắng thò đầu từ nhà bên cạnh ra với vẻ mặt hóng hớt.
“Ồ! Tinh Hà mang về một con lợn rừng lớn chưa kìa! Đoán chừng nó phải nặng hơn 75 cân.”
Người này chính là Lý bà tử, mẹ của Tôn Đại Trúc ngay kế bên.
Ở trong làng Lý bà tử nổi tiếng là người khôn lỏi, đến nỗi con dâu bà là nương tử của Đại Trúc không chịu được phải tách cha nương chồng ra ở riêng.
Vài năm trước, sau khi cha của Đại Trúc qua đời, Lý bà tử cảm thấy chán cuộc sống cứ tẻ nhạt từng ngày, bà không muốn làm việc vất vả nữa, đã chọn cách sống lần lượt ở nhà của hai đứa con trai, một cuộc sống nhàn nhã, thoải mái nghỉ dưỡng tuổi già.
Nhìn thấy Lý bà tử, Vân Thúy Hà đứng lên trước che chắn con lợn rừng phía sau lưng.
“Là ngươi đó à, con lợn không lớn gì, giờ giá cả đang không tốt, chỉ sợ đem đi bán cũng không được bao nhiêu.”
Nhìn vẻ mặt cảnh giác của Vân Thúy Hà, lòng Lý bà tử trùng xuống.
Bà soi xét Vân Thúy Hà, nhìn dáng vẻ keo kiệt chưa kìa, bảo sao bà ta không giữ nổi người đàn ông của mình.
Nhưng vì đã lâu không được ăn thịt, Lý bà tử cũng không dám nói những lời khó nghe.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...