Làm Giàu Đây Là Nông Trường Không Phải Vườn Bách Thú
----
“Chị dâu sao?”
Trịnh Phương có cảm giác hơi mơ hồ, dù sao lúc còn trẻ cô cũng đã từng gặp qua Cổ Hoặc Tử, lẩm bẩm nói,
“Cho nên chồng của con heo nái nhà bà Hai là đại ca à?”
Lương Cẩm Tú lại cảm thấy danh hiệu này không ổn lắm:
“Chắc là Sơn Đại Vương”.
Trịnh Phương lại không nghe lọt tai: “Lần này tiêu rồi, mấy Đại ca thường rất trọng tình trọng nghĩa.
”
Bà đang suy diễn ra một màn kịch lớn.
Đại ca heo rừng lãnh khốc yêu một bé heo nhà xinh đẹp chất phác, đang trong khung cảnh ngọt ngọt ngào ngào thì cô vợ heo bị người ta bắt đi, sau đó đại ca heo rừng điên cuồng mang theo anh em tìm kiếm vợ, cuối cùng cũng tìm thấy được dấu vết cô vợ heo của mình.
Sắc mặt của Trịnh Phương thay đổi:
"Không ổn, bọn nó định tàn sát thôn chúng ta à?”
Lương Cẩm Tú: “Không đến mức đó chứ?”
Bên kia, Lương Mộc Lâm tranh thủ lúc rảnh rỗi lấy điện thoại di động ra định thông báo cho vợ con rằng mình an toàn thì bỗng nghe được hai người nói chuyện, lập tức từ không hiểu thành hiểu, hô to với mọi người rằng:
“Heo rừng muốn giết thôn!”
Ông đã hơn bốn mươi tuổi rồi, tuy đã từng đánh đuổi heo rừng mấy chục lần nhưng lại chưa thấy qua tình huống giống như đêm nay.
heo rừng vẫn sợ tiếng nổ nên chạy đi, tuy nhiên không được bao lâu lại chạy trở về, chúng không phá hư hoa màu mà trực tiếp đụng vào con người.
Đã có vài người bị thương nhẹ.
Trịnh Phương lập tức đưa ra quyết định, thể hiện khí phách của đứng đầu trong nhà:
“Lão Lương, bây giờ nghe tôi chỉ huy!”
Phần lớn dân làng đều mang theo chậu rửa mặt bằng sắt, chiêng trống gì đó, trong đó có cả một người bán thuốc chuột tổ truyền cũng mang loa đến.
Nhắm loa ngay điện thoại di động để tiếng hô to của Lương Cẩm Tú truyền khắp núi đồi.
“Đại ca heo rừng, tôi biết vợ anh đang ở nơi nào, nó có màu hồng phấn, cách đi uốn éo uốn éo, cái mũi đặc biệt đẹp giống như thạch trái cây có đúng hay không?”
Dân làng có mặt tại hiện trường không hiểu gì, cho rằng vợ của Lương Mộc Lâm là Quan Công hành động liều lĩnh, nhưng khi âm thanh vang lên, đám heo rừng đang điên cuồng chợt dừng lại.
Chúng nó kêu o e o e dường như đang truyền đạt điều gì đó.
Bỗng nhiên có một con heo rừng to lớn đến mức làm người ta thót tim không biết chui từ đâu ra, nó lớn như con nghé con, bờm lông bóng loáng đến phát sáng, vảy trên người nó cũng giống như áo giáp vậy – đó là thành quả của việc lăn trong bùn và cọ xát vào cây cọ mà ra, ngay cả đạn bình thường cũng không thể bắn xuyên qua được.
heo rừng hừ lạnh một tiếng.
“Con người, là ngươi bắt người vợ đáng yêu của ta sao?”
“Không phải tôi, nhưng tôi nhìn thấy nó và đang nghĩ biện pháp cứu nó.
”
Lương Cẩm Tú vội vàng giải thích, màn hình video tối om nên cô không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, cô hít sâu một hơi rồi lớn tiếng khuyên nhủ.
“Anh cùng các anh em của anh trở về trước, tôi cam đoan cô vợ nhỏ của anh sẽ trở lại bên anh mà không thiếu một cọng lông nào, anh xem như vậy có được hay không.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...