Làm Giàu Đây Là Nông Trường Không Phải Vườn Bách Thú


----Đây là heo giống, chỉ khi tuổi già sức yếu không thể sinh con mới có thể xử lý rẻ, nhưng mà nếu được giá hết thảy có thể thương lượng.

Cô vẫn chưa kết hôn, vẫn còn một đứa trẻ trong mắt người lớn.

Để Trịnh Phương nói chuyện thích hợp hơn.

Về đến nhà kể lại chuyện đã xảy ra một lần, Trịnh Phương hơn nửa ngày mới nói qua loa:"Nói như vậy, con heo hồng kia thật đáng thương.

Bà bỗng nhiên có chút tin tưởng con gái thật sự hiểu chút thú ngữ.

Đúng là có chuyện như vậy, mấy ngày trước khi con gái trở về có một trận mưa to, heo giống nhà bà Hai vừa mua chạy mất, sau đó nghe nói bắt được ở sau núi.

Đương nhiên cũng không loại trừ nghe bà Hai nói, nhưng con gái từ nhỏ không thích đi lẻn vào nhà người không thân thiết.

Trịnh Phương nghiêm túc suy nghĩ một lát: "Được, ngày mai mẹ sẽ dành thời gian qua đó.

Bà hiểu con gái mình, cẩn thận thiện lương, thích động vật nhỏ, nhận nuôi không ít, nhưng cũng coi như nhận được thiện báo, nhờ hai con Bạch Đầu Ông kia mà con gái bà có được hơn ba mươi nghìn fan hâm mộ.


Hơn nữa nếu bà không đồng ý, con gái nhất định sẽ nghĩ cách khác.

Lương Cẩm Tú ôm bà thật chặt:"Đồng chí Trịnh Phương, mẹ đúng là một người mẹ tốt, chờ con kiếm được tiền, đầu tiên con sẽ mua cho mẹ một căn nhà lớn, một chiếc xe sang trọng, đổi cho mẹ một người cha đẹp trai cũng không phải là không thể.

"Lương Mộc Lâm đi ngang qua: "! ! "Áo bông nhỏ của mình.

.

.

Không đợi tới hôm sau, lúc chạng vạng tối, lão thôn trưởng hô lớn qua loa phát thanh của thôn: "Đề nghị đàn ông trong thôn nhanh chóng tập hợp ở cây đại thụ phía sau thôn, có heo rừng xuống núi.

Lương Mộc Lâm đang ăn cơm nhanh chóng ném bát cơm xuống rồi chạy ra ngoài.

Heo rừng xuống núi, chuyện lớn rồi.

Mỗi năm đều có vài lần như vậy, nếu chậm trễ, toàn bộ hoa màu sẽ bị phá hoại toàn bộ.

Trịnh Phương chạy chậm tiễn chồng ra cửa: "Chú ý an toàn, đừng sĩ diện mà xông lên phía trước.

"Lương Cẩm Tú thật ra cũng muốn đi, nhưng suy nghĩ một chút thì vẫn là không nên tìm thêm phiền toái, heo rừng bị doạ sợ sẽ không có lý trí, tấn công lung tung, hổ sư tử thấy cũng phải trốn, phỏng chừng nghe không lọt lời cô nói.

Chủ yếu cô leo cây không được.

Lương Cẩm Tú hô to: "Ba, ba mở video ra, đừng cúp máy.

"Lương Mộc Lâm còn tưởng rằng con gái quan tâm ông, hạnh phúc giơ tay cái OK.

Không ăn nổi cơm nữa.

Trịnh Phương lo lắng: "Không đúng, giờ mới tháng bảy sao lại xuống núi rồi.

"Heo rừng xuống núi đương nhiên là để ăn, vào mùa xuân là thường thấy nhiều nhất khi cây cối cỏ dại đều khô héo,  nhưng bây giờ là trung tuần tháng bảy, đào dại hạt dẻ dại trên núi đang có quả, theo lý thuyết nó không thiếu thức ăn.


Lương Cẩm Tú nghiêm túc nói: "Con cảm thấy, có lẽ có liên quan đến heo hồng nhà bà Hai.

"Trịnh Phương khiếp sợ mở to mắt: "Không thể nào.

"Không mấy khi có chuyện heo rừng và heo nhà thành đôi nhưng thỉnh thoảng cũng có vài lần.

Giống nhiều loại động vật khác, heo rừng cũng khôn sống mống chết, một số heo rừng đực không chiếm được quyền phối ngẫu sẽ xuống núi phối giống với heo nhà, mà trong nhà có heo nái đều ước có được chuyện tốt này lớn như vậy.

Hậu duệ của heo nhà và heo rừng không dễ bị bệnh, ngoại trừ có cái đầu to hơn, thì hầu như không có khuyết điểm nào khác.

Điện thoại của Lương Mộc Lâm khi đó vang lên tiếng rầm rầm.

Trước kia còn có biện pháp đối phó, nhưng hiện tại, có cũng không dám dùng, lợn rừng thành động vật được quốc gia bảo hộ, không thể tùy tiện săn giết, điều thôn dân có thể làm, chính là tập hợp lại khua chiêng gõ trống xua đuổi.

Hơn mười phút sau, hai bên tiếp xúc!Trong tiếng rầm rầm vang lên không biết ai hoảng sợ kêu to.

"Con mẹ nó, ở đây có bao nhiêu con đây.

""Ít nhất phải trên trăm con, mọi người chú ý, an toàn là trên hết, nếu thực sự không làm gì được cũng không sao.

""Chết rồi, bên kia cũng có.


"Hai mẹ con nghe mà tim vọt lên tận cổ họng.

Trên trăm con.

Người đi đều là người lao động cường tráng, heo rừng cũng vậy, heo rừng trưởng thành nặng mấy trăm cân, da thịt dày, nếu có va chạm chỉ còn cách leo lên cây.

Hơn một trăm con, thật là đáng sợ.

Lúc này, lại có thanh âm khác truyền đến.

Chi nhi! ! Chi nhi! ! Trịnh Phương lúc này thật sự hy vọng cin gái hiểu thú ngữ, vội vàng hỏi: "Con nghe có thể hiểu nó không?Vẻ mặt Lương Cẩm Tú cực kỳ phức tạp.

Đương nhiên cô hiểu.

"Các anh em, giữ đội hình, đêm nay nhất định phải cứu chị dâu ra.

".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui