Làm Giàu Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ


Thẩm Bích Thấm dùng một nhánh cây đã được được rửa sạch sẽ đâm vào thịt một con cá xem thử, sau khi nhìn thấy thịt cá đã chín, nàng mới đưa một xâu cá cho Thẩm Kỳ Viễn: “Ừm, chín rồi, tam ca, cho huynh.

”“Ừm!”Khi nhận được xâu cá, Thẩm Kỳ Viễn cũng mặc kệ nóng mà để lên miệng cắn lấy, sau đó hai mắt hắn lập tức híp lại một cách thỏa mãn, hắn vừa há miệng thổi hơi nóng ra vừa gật đầu nói: “Ngon! Ngon!”Thẩm Bích Thấm cũng tự cắn một miếng ăn thử, bên ngoài giòn bên trong mềm, thịt cá ngọt, không hề có mùi tanh, cá ở thời cổ đại đi ra từ sông suối tinh khiết đúng là món ngon.

“Nha đầu thối! Đó là cá của chúng ta, ngươi cũng phải để cho bọn ta được ăn, mau thả bọn ta ra!” Trơ mắt nhìn cá của mình bị kẻ thù ăn mất, trong mắt Thẩm Ninh Viễn đã đỏ ngầu.

Nhưng Thẩm Bích Thấm vẫn không thèm để ý đến hắn, nàng vẫn im lặng, trợn mắt ăn, trong lòng còn âm thầm liệt Thẩm Ninh Viễn này vào hàng ngũ những kẻ ngớ ngẩn, lại tiếp tục gặm lấy cá nướng.

“Tam ca, thế nào?” Ăn một lát, Thẩm Bích Thấm đột nhiên phát hiện động tác ăn cá của Thẩm Kỳ Viễn đã ngừng lại.

“Tứ muội, cá nướng này thật sự rất ngon nhưng huynh chưa từng nhìn thấy phụ thân và nương được ăn cá.


” Thẩm Kỳ Viễn nhìn xâu cá trong tay mình và nhỏ giọng nói.

Nghe nhóc con này nói như vậy, trong lòng Thẩm Bích Thấm cũng cảm thấy chua xót, rõ ràng bản thân hắn cũng đang thèm vô cùng nhưng trong lòng vẫn nhớ đến người nhà mình mà không ăn một mình, đứa nhỏ này đúng là rất hiếu thảo.

“Tam ca, ở đây vừa khéo có sáu con cá, hay là mỗi người chúng ta ăn một con, có thể dùng lá trúc bọc bốn con còn lại, mang về cho phụ thân, nương, đại tỷ và nhị ca cùng ăn, được không?” Thẩm Bích Thấm mỉm cười nói với Thẩm Kỳ Viễn.

“Được! Nghe theo lời tứ muội.

”Thẩm Bích Thấm vừa dứt lời trên mặt Thẩm Kỳ Viễn lập tức cười tươi rạng rỡ, ngay sau đó hắn nhanh chóng chạy đi hái một mớ lá trúc to hơn bình thường một chút.


Chờ Thẩm Bích Thấm lấy lá trúc gói lại bốn con cá, cất vào cẩn thận thì hai huynh muội mới quay lại tiếp tục ăn cá trong tay mình, ăn nhanh như gió cuốn.

“Các ngươi còn dám động tay với chúng ta không?” Chờ cho ăn xong xá, Thẩm Bích Thấm lau miệng sạch sẽ rồi mới đi đến trước mặt ba tên gấu con.

“Không dám! Không dám!” Hổ Tử và A Phúc lập tức lắc đầu như lắc trống bỏi.

Chưa nói đến bị trói thế này khó chịu đến mức nào mà chỉ riêng mấy con muỗi ở đây đã sắp tra tấn bọn hắn đến điên rồi.

Hai người bọn hắn âm thầm rơi lệ đầy mặt, trong lòng cũng thầm quyết định sau này nhất định phải tránh xa nha đầu này, có đánh chết bọn hắn cũng không dám chọc giận nàng nữa.

Có thể ra tay đến mức này sao có thể là nữ hài tử? Quả thật là cọp cái!Thẩm Bích Thấm không biết trong lòng họ đang suy nghĩ gì, nếu không chỉ sợ nàng đã ném hai tên này qua vai mình một lần nữa mất.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận