Trên người mặc một chiếc áo khoác vải màu nâu, vạt áo thu vào trong, bên dưới mặc một chiếc váy bố màu lam, bên hông còn được thắt bằng một chiếc khăn vải màu xanh biển, một bộ đồ được giặt đến mức trắng bệch, bên cạnh đó còn có rất nhiều vết khâu vá nhỏ.
“Thấm Nhi, con tỉnh rồi, thật sự là quá tốt rồi, Thành Hoàng gia có linh a!” Thẩm Bích Thấm vừa mới xác nhận tiểu cô nương này chính là Thẩm Bích Tuyết, thì liền có một phụ nhân chạy tới trước giường.
Nàng chỉ thấy trên đầu phụ nhân này được chùm bằng một chiếc khăn màu nâu, sắc mặt xanh vàng, hai má gầy đến độ hơi lõm vào trong, so với Thẩm Bích Tuyết thì còn gầy hơn, rõ ràng mới 30 tuổi, nhưng tóc ở hai thái dương cũng đã trắng hết, nhìn như là một bà lão vậy.
Trên người cũng mặc một chiếc áo cổ tròn, bên dưới mặc váy vải thô, eo cũng được thắt bằng một mảnh vải, quần áo thì giặt đến mức trắng bệch không còn nhận ra được màu sắc, chỉ có vạt áo quanh chiếc cổ kia thì còn có thể nhận ra được có một chút màu lam, trang phục trên người thì cũng vậy, có nhiều mảnh vá lớn nhỏ, có chỗ thậm chí còn là mụn vá chồng lên mụn vá!“A… n… Nương…” Thẩm Bích Thấm hơi hé miệng, mất đi rất nhiều sức lực mới có thể đem một chữ “Nương” gọi ra hoàn chỉnh.
“A, nương đây, nương ở đây, Thấm Nhi của nương, rốt cuộc con cũng tỉnh rồi, thật sự tốt quá rồi!” Thẩm bích Thẩm nói được một tiếng nương mà đã lập tức khiến cho Thẩm Lâm thị bật khóc lớn, nước mắt cũng không khống chế được mà tuôn ra.
“Không thể lấy, đó là thiếp canh của đại tỷ, đại bá nương, người không thể lấy, mau trả cho cháu, ô ô” Nhưng vào đúng lúc này, giọng nói của Thẩm Kỳ Viễn mang theo sự nức nở truyền đến.
“Sao lại thế này? Đại bá nương, người đang làm cái gì!” Tiếp theo đó là một bóng dáng nhanh chóng từ ngoài cửa chạy vọt vào, lập tức đem thiếp canh trong tay Thẩm Lý thị đoạt trở lại, sau đó lạnh mặt chất vấn Thẩm Lý thị.
“Ô ô, Nhị ca ca, nãi nãi hư, muốn đem đại tỷ gả cho một lão già, đại bá nương muốn cướp thiếp canh của đại tỷ!” Nhìn thấy thiếu niên thì Thẩm Kỳ Viễn lập tức khóc lóc chạy đến phía sau thiếu niên rồi chỉ vào Thẩm Lý thị vừa lên án nói.
“Cái gì gọi là đoạt, việc hôn sự này là do chính miệng Tuyết nha đầu đồng ý, thằng nhóc chết tiệt này, không được bôi nhọ người khác!” Nghe được lời của Thẩm Kỳ Viễn nói thì Thẩm Lý Thị lập tức bất mãn phản bác!.
“Không sai, đây chính là do Tuyết nha đầu chính miệng đồng ý, Nhị Lang, ngươi nhanh chóng giao thiếp canh ra đây!” Thẩm lão thái ở bên cạnh nhìn thấy thiếp canh bị đoạt đi thì lập tức lên tiếng ra lệnh cho thiếu niên.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...