Làm Giàu Chạy Nạn Cả Nhà Chuẩn Bị Chạy Nạn Trước Hai Năm


Ông đứng bên ngoài khu rừng, không đi vào, gọi to: "Út ơi..."
"Tiểu Bảo..."
"Trời sắp tối rồi, về nhà thôi..."
Gọi như vậy một lúc lâu, trên núi mới có tiếng đáp lại, giọng trẻ con non nớt vọng lại từ trong rừng cây rậm rạp: "Cha, cha, Tiểu Bảo về rồi!"
Tiếp theo là tiếng chạy rầm rập, tiếng cười đùa ồn ào.

Triệu lão hán mắt tinh, từ xa đã nhìn thấy năm đứa nhóc Khoẻ mạnh kháu khỉnh chạy ra từ trong rừng, dẫn đầu là Triệu Tiểu Ngũ đang cõng một cô bé bụ bẫm, chắc là do chạy nhanh quá, con bé cười toe toét lộ cả hàm răng trắng, cười khanh khách vui vẻ.
"Cha!"

Nhìn thấy Triệu lão hán, Triệu Tiểu Bảo đang ôm chặt cổ cháu trai, sợ hãi bị ngã, hai mắt con bé sáng lên, vỗ tay lên vai Triệu Tiểu Ngũ, giục cậu bé chạy nhanh lên.
Triệu lão hán cũng cười toe toét, thấy cháu trai chạy như trâu mộng, sợ hãi hô lên: "Chạy chậm thôi, chạy chậm thôi, đừng làm ngã muội muội!"
Vừa dứt lời, hai chân ông không nghe theo lệnh, theo bản năng chạy đến, từ xa đã đưa tay ra, cười rằn rịt: "Ôi chao, Tiểu Bảo của ta, nhìn thấy cha vui lắm hả? Nhìn kìa, con gái cưng của cha cười tươi quá...!Ngoan nào, chậm thôi chậm thôi, cha mua kẹo mạch nha cho con rồi, về nhà ăn kẹo nào."
Chờ Triệu Tiểu Ngũ cõng muội muội chạy đến trước mặt, cánh tay cậu bé liền bị đánh một cái, cậu bĩu môi, còn chưa kịp tủi thân thì đã cảm thấy sau lưng nhẹ bẫng, muội muội đã bị ông nội bế lên.
Triệu lão hán cẩn thận kiểm tra tay chân Triệu Tiểu Bảo, thấy rằng ngoại trừ khuôn mặt hơi bẩn, cả người không bị trầy xước, trong lòng mới yên tâm, cuối cùng cũng để ý đến mấy đứa cháu trai.
Năm đứa nhóc, đứa nào đứa nấy đều bụ bẫm, khỏe mạnh.

Ngoại trừ Triệu Tiểu Ngũ cõng Tiểu Bảo, hai tay không rảnh, bốn đứa còn lại, đứa nào đứa nấy tay đều cầm một con thỏ, xem ra thu hoạch khá khá.
Triệu lão hán không nhịn được hôn lên khuôn mặt bụ bẫm của con gái út, cũng không nói gì, xoay người về nhà.

Mấy anh em Triệu Tiểu Ngũ nhìn nhau, cười hềnh hệch.

Thấy ông nội không mắng, trong lòng bọn chúng lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Chúng cũng không muốn dẫn muội muội lên núi, nhưng không chịu nổi muội muội bĩu môi giả khóc.

Hơn nữa, lương thực trong nhà không đủ ăn đến sang năm, chuyện này nhà không giấu bọn chúng, ăn không đủ no, chúng bèn nghĩ đến chuyện dẫn muội muội lên núi xem có kiếm được gì không.
Còn tại sao lại dẫn muội muội lên núi xem có kiếm được gì không? Đương nhiên là bởi vì muội muội vận khí tốt!
Đây là bí mật lớn của nhà bọn chúng, từ khi có muội muội, nhà bọn chúng ra đường nhặt được tiền.
Bà nội nói, muội muội là tiên nữ trên trời đầu thai xuống nhà bọn chúng, là đến để cho bọn chúng hưởng phúc, đây là bí mật, nói ra ngoài sẽ khiến thần tiên trên trời không vui, sẽ không hiển linh nữa.
Nhìn những con thỏ trong tay các em trai, Triệu Tiểu Ngũ nghĩ đến việc bọn chúng phải vất vả đào hang thỏ, kết quả mấy con thỏ ngốc nghếch này không biết từ đâu chui ra tự đâm vào chân muội muội, đâm xong còn không chạy, cứ ngây ngốc nhìn chằm chằm muội muội.
Bắt được mấy con thỏ này, thật sự là chẳng tốn chút sức nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận