Chuyện nhị thiếu gia muốn tham gia khoa thi nhanh chóng lan ra khắp phủ, từ chủ tử tới nô bộc, ai ai cũng cười nhạo anh không biết tự lượng sức mình, cho rằng lần này anh bị bệnh, đầu óc cũng hồ đồ luôn rồi.
Ninh Tư Tề vừa sinh ra đã ốm yếu, đại phu kết luận cậu ta không sống thọ nổi, Hứa thị rất đau lòng, chỉ mong con trai có thể sống vui vẻ tiêu diêu tự tại, cũng bởi vậy mà không ép cậu ta phải miệt mài đèn sách học thuộc tứ thư ngũ kinh, nên học vấn cũng chỉ dừng lại ở biết chữ và biết viết mà thôi, còn lại không biết cái gì cả.
Một kẻ ngu ngốc như vậy, lại dám tham gia khoa thi, còn khoe khoang khoác lác nói muốn thi đỗ trạng nguyên, làm rạng danh gia môn, đúng là quá hoang đường, nói ra chỉ khiến người ta cười muốn rụng răng.
Phàn Viễn uống xong chén thuốc ngày hôm nay, đắng thiếu chút nữa nhổ ra, Hứa thị vội vã bỏ vào miệng anh một miếng mứt, thấy sắc mặt anh đỡ hơn mới dám tiếp tục khuyên anh.
“Tề Nhi, mẹ nói con nghe được không? Khoa thi không phải trò đùa, đại thiếu gia học hết tứ thư ngũ kinh, ngay cả cha con cũng phải khen ngợi học vấn, ấy thế mà mãi đến năm mười tám tuổi mới thi đỗ tú tài, mẹ biết con muốn cha nhìn con bằng cặp mắt khác xưa, nhưng chúng ta có thể tạm thử cách khác, chuyện này nghe mẹ đi, vậy nhé, đợi con khỏe mạnh rồi nói sau.”
Phàn Viễn cảm thấy buồn cười, để Ninh Triết nhìn mình bằng cặp mắt khác xưa á? Ông ta là cái thá gì, chỉ là một tên súc sinh ra vẻ đạo mạo mà thôi, chẳng đáng để anh phí tâm như vậy.
Phàn Viễn sai thư đồng nghiền mực cho mình, đoạn cầm cây bút lông lên chấm mực nước, vừa ung dung viết chữ xuống giấy, vừa nói: “Mẫu thân, chuyện hôm nay con tới thư phòng của phụ thân, còn chưa đầy nửa ngày mà cả phủ đã biết tin, chẳng lẽ người không thấy kì quái hay sao?”
Hứa thị ngẩn ra, bà nghe bà cụ quét tước cùng nha đầu trong viện nói chuyện này, vội vàng tới tìm con trai xác nhận, đâu còn nghĩ tới những thứ khác, giờ được con trai nhắc nhở, đột nhiên thấy đổ mồ hôi lạnh.
“Là Ninh Tích Dung sao?!” Bà vừa ngạc nhiên vừa tức giận, vội vẫy tay cho cậu thư đồng lui xuống, cắn răng nghiến lợi hỏi: “Cái con tiểu tiện nhân kia ra tay nhanh thật đấy, ngay cả trong phòng của lão gia mà cũng có người của nó!”
Phàn Viễn bất đắc dĩ nói: “Phụ thân là cái gì chứ, ngay cả chỗ con còn có thì chẳng lẽ chỗ của người không có sao, người cũng gài tai mắt vào chỗ của tỷ ấy, ở trong hậu trạch này, có tai mắt cũng là chuyện thường.”
Hứa thị nói: “Đâu có giống nhau được, mẹ đã ở Ninh phủ mấy chục năm, nuôi được mấy tâm phúc thì có gì kỳ lạ chứ, nhưng nha đầu kia vừa mới cập kê mà tâm tư đã thâm sâu như vậy, đúng là thật đáng sợ, nó cho loan tin này của con ra ngoài, đơn giản là muốn bôi xấu con, đúng là ghê tởm tới cùng cực.”
Phàn Viễn lắc đầu, vừa chấm mực vừa nói: “Chính bởi vì như vậy, nên mẫu thân đừng khuyên con nữa, tỷ ấy càng bêu xấu con trước mặt người ngoài, đợi đến khi con đỗ đầu bảng, tỷ ấy lại càng thảm.”
Hứa thị cứ bện chiếc khăn gấm mãi, thiếu chút nữa thắt đứt ngón giữa, bà do dự một lúc rồi nói: “Tề Nhi, lần này chúng ta tạm thua mà thôi, để Ninh Tích Dung đắc ý một thời gian là được, mẹ không muốn con phải hành mình như vậy, trước giờ con không động tới sách vở, giờ học lại từ đầu vất vả tới nhường nào chứ, hơn nữa..”
Phàn Viễn hiểu ý tiếp lời bà: “Hơn nữa nếu không thi đỗ, lại càng mất mặt hơn, có phải không?”
Hứa thị khóc không thành tiếng: “Không phải mẹ không tin tưởng con, là lỗi của mẹ cả, lúc còn nhỏ con thông minh như vậy, nhưng mẹ không đành lòng nhìn con chịu khổ nên không đưa con tới trường tư, cứ tưởng rằng như vậy sẽ tốt cho con, không ngờ lại khiến con bị xem thường như vậy, hại Tề Nhi của mẹ phải chịu khổ..”
Phàn Viễn thu bút về, giúp bà lau khô nước mắt, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Nếu mẫu thân tin tưởng con, thì hãy tin con sẽ không thi trượt, ngày ấy con bị nhốt trong địa lao một đêm, những tưởng sẽ mất mạng, không ngờ đột nhiên đầu óc thông suốt, học gì cũng rất nhanh, con nghĩ đây là ông trời muốn bồi thường cho con, chuyện này con không dám nói với người ngoài, mẫu thân cũng hãy giữ kín chuyện này, tránh để người ta bàn tán, sau này lại bị chỉ trích.”
Hứa thị ngơ ngác gật đầu, như rơi vào màn sương, một lúc sau mới òa lên khóc: “Ông trời có mắt, ông trời có mắt, con có thể chịu qua cực hình, còn từ từ chuyển biến tốt đẹp lên, mẹ vẫn không tài nào hiểu nổi, giờ mới rõ nguyên căn, từ trước tới giờ Tề Nhi của mẹ vẫn luôn hiếu thuận ngoan ngoãn, ngay cả ông trời cũng không nỡ lòng đưa đi!”
Phàn Viễn nói dối nhưng không thấy lo, mọi người không biết gì nhiều về Ninh Tư Tề, chỉ biết ngày xưa cậu ta ngu ngốc chứ cũng không suy nghĩ sâu xa, nhưng với người mẹ ruột một tay nuôi lớn nguyên chủ, nhất định sẽ cảm thấy nghi ngờ, thậm chí còn lo nghĩ nhiều hơn, chẳng bằng lừa một lần cho xong chuyện.
Anh thổi khô tờ giấy vừa viết, gấp lại rồi đưa cho Hứa thị, “Đây là phương thuốc lúc hôn mê con ghi nhớ trong đầu, cũng không biết có ích lợi gì hay không, mẫu thân sai người đi tìm đại phu hỏi giúp con một chút, nói không chừng lại có tác dụng.”
Hứa thị vừa nghe anh nói là phương thuốc ghi nhớ được trong lúc hôn mê, liền nghĩ rằng đây là món quà do trời xanh ban tặng, vội vã nhận lấy, vui vẻ nói: “Tề Nhi yên tâm, nhất định mẹ sẽ tìm người đi xem thật kỹ, nói không chừng bên trong có phương thuốc thần kỳ.”
Nói rồi bà lại lẩm bẩm con trai mình thật may mắn, bà lạy trời lạy phật một hồi, sau đó vội vàng rời đi.
Phàn Viễn thấy bà vui vẻ như vậy cũng âm thầm thở phào, phương thuốc này tuy tốt, nhưng cũng chỉ có thể tạm thời kéo dài sinh mệnh, chứ không thể giúp thay xương đổi thịt, thực ra anh biết một số phương thuốc nhân nhục bách cốt cứu người sắp chết, nhưng ở thế giới này không tìm được mấy vị thuốc đó, nên đành phải bỏ qua.
Nếu có thể tìm được Nhan Duệ, sống lâu trăm tuổi cũng không thành vấn đề.
Hứa thị không hề biết chuyện này, bà nghe đại phu nói đây là phương thuốc rất tốt, có tác dụng chữa trị cho cơ thể suy yếu hư nhược, liền nghĩ rằng bệnh tình nhiều năm qua của con mình đã được cứu rồi, vội vã cho chế tạo dược hoàn.
Dưới sự giám sát của bà, Phàn Viễn dùng thuốc đều đặn mỗi ngày, sức khỏe dần dần chuyển biến tốt đẹp hơn, chí ít nhìn qua là như vậy.
※※※
Bên trong phòng thượng khách, trên lầu cao nhất của tòa nhà đệ nhất chốn kinh thành.
Một nam tử bận huyền y cao quý, mỉm cười uống chén rượu, nói với nam tử bạch y ngồi kế bên: “Chính Hiên, nghe nói gần đây ngươi tìm chó khắp kinh thành, làm kinh động tới cả phủ quý phi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Nam tử bạch y vẫn diện vô biểu tình như trước, chỉ là ánh mắt dịu dàng hơn nhiều, hắn nói: “Không có gì, chỉ là gần đây sức khỏe nhị biểu đệ của ta không tốt, ta chỉ muốn tìm một con chó giúp đệ ấy vui lên.”
Nam tử huyền y cười mỉa nói: “Ngươi nói nhị biểu đệ, chẳng lẽ là con trai thê thiếp của Ninh đại nhân, Ninh Tư Tề sao?”
Giọng của y mang theo ý mỉa mai rõ ràng, Đồng Chính Hiên khẽ chau mày lại, “Đúng là đệ ấy.”
Nam tử huyền y vỗ tay nở nụ cười, đồng ý nói: “Đúng đấy, ngươi nên tìm cho nó mấy con chó, để nó chăm nuôi, tránh cho quá rảnh rỗi, cả ngày mơ mộng hão huyền, làm mất hết thể diện của Ninh phủ.”
Ánh mắt Đồng Chính Hiên dần trở nên lạnh lùng, hắn lạnh giọng nói: “Thần hạ không biết tam điện hạ có ý gì, Tư Tề ở trong phủ dưỡng bệnh đã lâu, ngay cả viện của mình cũng không ra ngoài, sao có thể làm mất mặt Ninh phủ được.”
Tam điện hạ Ôn Quân Hạo cười nhạt, giúp hắn rót một chén rượu, đoạn nói: “Chính Hiên không cần phải giận, bổn điện nói mấy lời này cũng không có ý gì khác, chỉ là Tích Dung nói với bổn điện, gần đây ngươi có vẻ gần gũi với Ninh Tư Tề, chỉ sợ ngươi bị người ta lừa gạt nên mới nói đôi lời.”
Sắc mặt Đồng Chính Hiên có vẻ hòa hoãn hơn nhiều, nốc chén rượu kia vào miệng: “Xin điện hạ hãy minh mẫn.”
Ôn Quân Hạo cũng không thèm để ý tới sự lạnh nhạt của hắn, ở trong cung y cần quý phi giúp đỡ, lên trên triều cũng cần tới thế lực của Đồng gia và Ninh gia, bởi vậy nên trước giờ y vẫn luôn hành xử rất lịch sự, y từ từ giải thích: “Cái tên biểu đệ Ninh Tư Tề của ngươi nói nó muốn tham gia khoa thi, hơn nữa còn khoe khoang nhất định sẽ có tên trên bảng vàng, thi đỗ trạng nguyên, chuyện này đến cả một tên nô bộc trong Ninh Phủ cũng biết, ngươi nói xem có buồn cười hay không, nó là tên phế vật một chữ bẻ đôi cũng không biết cơ mà.”
Đồng Chính Hiên càng chau mày chặt hơn, trước nay Tư Tề ăn nói rất lễ độ, sao lại có chuyện vô duyên vô cớ nói như vậy chứ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy.
Hắn đang muốn hỏi vì sao, đột nhiên một tách sứ trắng từ mấy mét bên ngoài bay tới, vững vàng rơi xuống mặt bàn, một giọt rượu cũng không bắn ra.
Đồng Chính Hiên và Ôn Quân Hạo đều run lên trong lòng, chỉ thấy người đàn ông ở bên cửa sổ từ từ tới gần, thân ảnh cao lớn ngược sáng đi tới, không thấy rõ biểu cảm trên mặt hắn thế nào, chỉ là khí thế uy nghiêm khiến người ta phải khiếp đảm, người nọ đặt bầu rượu trên tay xuống mặt bàn, tiếng vang lanh lảnh vào tai hai người mà nghe như sét đánh.
Người đàn ông thấp giọng nói: “Thuộc hạ chợt nhớ trong nhà còn có chuyện quan trọng, để hôm khác uống cùng hai người vậy, xin cáo từ.”
Ôn Quân Hạo còn chưa kịp nói giữ lại, người nọ đã đẩy cửa ra ngoài, thoáng cái đã chẳng thấy tăm hơi đâu nữa.
Đồng Chính Hiên hoàn hồn lại, giận dữ nói: “Mang sát khí chốn sa trường lên bàn rượu thế này, đúng là một phường vô học, chẳng thể ngồi chung được.”
Ánh mắt Ôn Quân Hạo trở nên âm trầm, nhìn chòng chọc chén rượu hồi lâu, cuối cùng lắc đầu nói: “Viên tướng quân là trụ cột quốc gia, ba mươi vạn đại quân ở tây bắc cũng bại dưới tay hắn ta, ngay cả trước mặt phụ hoàng cũng miễn quỳ lạy, tính khí có hơi cao ngạo một chút cũng có hề gì.”
Đồng Chính Hiên cười xùy nói: “Hoàng thượng vẫn còn chưa già, vẫn là điện hạ muốn làm gì thì cũng phải làm cho phải phép.” Dứt lời cũng bỏ đi.
Ôn Quân Hạo nghe ra sự mỉa mai trong lời hắn, không hề thấy giận, chỉ cảm thấy buồn cười, đám văn nhân tưởng thanh cao mà cũng thật thiển cận, chẳng biết khắp thiên hạ này ngoài hắn ra thì còn ai thích hợp nữa, quý phi bên gối không sinh con, người chỉ có thể dựa vào mình, Đồng gia hắn không đứng ở phe mình thì cũng chẳng làm được gì khác.
Về phần Viên Đình, đúng là vấn đề nan giải.
※※※
Phàn Viễn chấp hành nhiệm vụ bao nhiêu năm như vậy, ngoài việc chưa từng sinh con thì những chuyện khác chẳng làm khó được anh, ngay cả khoa thi cũng chẳng đáng đếm xỉa.
Tuy vậy nhưng anh vẫn muốn ra vẻ một chút, trước kỳ thi một tháng, anh phải để cho mọi người biết mình đang miệt mài học hành, tuy không đến mức treo tóc lên xà, lấy dùi đâm đùi, nhưng cũng cả ngày vùi mình trong thư phòng không đi đâu.
Anh nhấc bút lên, trang giấy trắng in màu mực đen, hai chữ “Nhan Duệ” như bay nhảy trên mặt giấy trắng, Phàn Viễn nghĩ tới giờ này mà hắn vẫn bặt vô âm tín, sức khỏe mình lại đứng bên bờ vực, không biết có thể cầm cự tới ngày ấy hay không, đột nhiên trong lồng ngực cuộn lên, miệng cảm nhận được vị tanh nồng.
Anh vội vàng lấy khăn tay lau máu bên khóe môi đi, mấy ngày nay Hứa thị vẫn đinh ninh rằng sức khỏe anh đang khá lên, không thể để bà phải lo lắng vì mình.
Anh định thu khăn tay về, đột nhiên cổ tay bị người ta giữ chặt lấy, Phàn Viễn ngẩn ra, cứ ngỡ mình đang gặp ảo giác.
Suốt mấy tháng qua, anh thường xuyên mơ tới cảnh tượng này, bởi vậy nên khi nó thực sự xảy ra, anh lại không thể tin nổi.
Có người lấy chiếc khăn trên tay anh đi, Phàn Viễn muốn giành lại đã quá muộn, màu máu đỏ gai mắt cứ như vậy lọt vào tầm mắt hắn.
Trong không khí nồng mùi máu tanh, trên người Phàn Viễn lại mang theo mùi thuốc bắc không thể bỏ qua, đôi mắt Nhan Duệ đỏ vằn lên, cậu chàng của hắn, trong lúc hắn không hay biết, đã phải nếm trải biết bao nhiêu cay đắng, chịu biết bao tủi hờn.
Phàn Viễn nắm lấy bàn tay như đang run lên của hắn, nhỏ giọng nói: “Thực ra không đau một chút nào đâu.”
Cơn lốc trong đôi mắt người đàn ông dần dần tắt, hóa thành ánh nhìn thâm sâu, hắn khẽ than một tiếng: “Đồ ngốc.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...