Lạc Hà phong là một ngọn núi hoang nằm ở phía tây bắc của Huyền Thiên Tông, hơn ngàn năm trước có một vị Lâm Chân Nhân ở đó.
Vị Lâm Chân Nhân này từng nhận đại ân của Huyền Thiên Chân Nhân, nhưng lại không nghĩ tới chuyện hồi báo, ngược lại còn dấn thân vào ma tông, chính là hạng người bất trung bất nghĩa, là chuyện bê bối kinh thiên nhất trong lịch sử Huyền Thiên Tông, để giữ gìn thể diện của tông môn, những chuyện có liên quan tới y đều bị xóa sạch sẽ, ngay cả Lạc Hà phong cũng trở thành cấm địa, mấy trăm năm qua không có người đặt chân tới.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, câu chuyện xưa cũ này dần dần bị nhân thế quên lãng, mãi sáu trăm năm trước đột nhiên có một vị Lạc Hà Chân Nhân xuất hiện, chỉ tay về ngọn núi phía tây bắc, nói với tông chủ: “Đó là Lạc Hà phong trong lời đồn phải không, vừa hay tên ta cũng là Lạc Hà, ngọn núi này thật hữu duyên với ta, phủ chủ đặt ở ngọn núi này là được rồi.”
Một ngọn núi hoang bị bỏ quên, tông chủ không có lý do gì để từ chối, lập tức chia ngọn núi kia cho y.
Không ai hay biết, hơn ngàn năm trước trước khi Lâm Chân Nhân tới ma tông, từng phong ấn một báu vật ở nơi này, đó chính là di vật của Lâm Huyền Thiên để lại — Cực phẩm tiên khí tiêu ngọc bích.
Tu chân giả nếu muốn chiếm được thế thượng phong trong đạo pháp, đương nhiên không thể thiếu binh khí hợp ý trong tay, gọi là pháp bảo. Pháp bảo cũng được phân chia đẳng cấp, hạ đẳng nhất gọi là pháp khí, thứ nhì là bảo khí, linh khí, cao cấp có tiên khí, thần khí.
Thần khí chỉ tồn tại trong truyền thuyết, có người nói thần khí thông linh có thể thay hình đổi dạng, có người nói thần khí có thể chém nhật nguyệt nuốt sơn hà, có người nói tu sĩ chưa tới cảnh giới đại thừa thì khó có thể chịu đựng sự uy hiếp của thần khí, thế nhưng tu sĩ đại thừa ở đại lục Minh Lan đã tuyệt tích. Cho nên thần khí chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Pháp bảo lợi hại nhất đại lục Minh Lan bây giờ là cực phẩm tiên khí, trong đó có Tiêu Ngọc Bích của Huyền Thiên Chân Nhân và U Viêm Trảm của ma tôn Táp Gia, nhưng hai pháp bảo này đều mất tích từ ngàn năm trước, mặc cho nhân sĩ tu chân lục tìm khắp đất trời cũng không thể tìm thấy chúng.
Mà lúc này đây, tiêu ngọc bích mà người người ở đại lục Minh Lan thèm nhỏ dãi kia đang nằm trong tay Phàn Viễn, bởi vì đã bị phong ấn nên không có bích quang lưu động và phát sáng như ngày xưa, cũng không thể uy hiếp tới linh khí và uy lực của các pháp bảo khác, trên thân tiêu có những vệt nứt vắt ngang, có vẻ bụi bặm cũ nát, đâu còn dáng vẻ của cực phẩm tiên khí.
Ngón trỏ Phàn Viễn nhẹ nhàng sờ lướt qua vân nứt trên thanh ngọc tiêu, trong mắt ngập tràn hồi ức hoài niệm.
Bích Y ở bên cạnh nhìn mà xót xa, nhỏ giọng nói: “Nếu chủ tử không muốn, sao còn phải miễn cưỡng mình, sinh nhật của Hứa tiểu tử tặng cái gì mà chẳng được, không đáng để lấy di vật của Chân Nhân ra. Huống hồ thanh Tiêu Ngọc Bích này quý giá như vậy, dù có tặng tên tiểu tử thúi kia, chưa chắc nó đã giữ được, có khi còn gây họa sát thân, nếu vậy thì phiền to.”
Phàn Viễn không trả lời, anh tập trung linh lực lên đầu ngón tay, một quầng sáng trắng bao lấy tiêu ngọc bích, đợi đến khi quầng sáng kia mờ đi, chỉ thấy thanh sáo cũ kỹ đã hóa thành một thanh sáo trúc mới.
“Ta đã tạo hai lớp phong ấn, giờ chẳng qua nó chỉ là một thanh sáo trúc bình thường mà thôi, ai lại để tâm tới thanh sáo này chứ.”
“Chủ nhân vì Hứa Mạc Nhiên mà nhọc lòng như vậy, cũng không biết nó có hiểu được dụng tâm này không, một thanh sáo trúc không có gì đặc biệt, chỉ sợ nó xoay người đi sẽ ném mất, đến khi đó, chủ tử đừng có mà hối hận.”
Phàn Viễn khẽ lắc đầu, khóe môi mang theo nụ cười yếu ớt: “Không đâu, Mạc Nhiên là một đứa trẻ ngoan.”
Bích Y cắn môi bực mình mà quay đầu đi, nhỏ giọng lầm bầm: “Nó mà là đứa trẻ ngoan, so với hồ ly ta đây còn ranh mãnh hơn, ta thấy rõ ràng nó có….” Rắp tâm bất lương với chủ nhân!!
Phàn Viễn nghe giọng nó càng ngày càng nhỏ dần, đến phía sau thì chẳng nghe thấy gì nữa, thế nhưng cũng đoán được là mấy lời oán trách, anh vuốt lông nó nói: “Mạc Nhiên vẫn còn là một đứa trẻ, ngươi lớn hơn nó cả ngàn tuổi, đừng so đo với nó.”
Bích Y cúi đầu vâng một tiếng, hóa thành nguyên hình mà nhảy vào lòng Phàn Viễn, Phàn Viễn thuận thế đón lấy con thú nhỏ, bế nó cùng quay về điện Vô Tuyết.
Tiểu hồ ly ngửi thấy mùi hương quen thuộc, lại càng thêm tủi thân, rõ ràng nó trông chừng người cả ngàn năm, mà đột nhiên chẳng biết từ đâu xuất hiện một thằng nhãi ranh muốn tranh giành với mình, hơn nữa chủ nhân cũng quá chậm hiểu rồi, nó phải trông chừng cẩn thận mới được!
Thực ra trong lòng nó biết rõ, dù là nó, hay là Hứa Mạc Nhiên, cũng không thể sánh bằng người kia.
Chỉ là người kia đã chết cả ngàn năm rồi, có thể ở nguyên một chỗ trông chừng đợi chờ người, cho tới giờ chỉ có mình nó.
Phàn Viễn không biết linh sủng của mình đang mải nghĩ xem làm thế nào để chiếm lấy mình, trong lòng anh đang bận tính toán nội dung tiếp theo, hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của Hứa Mạc Nhiên, cũng là ngày nam chính gặp mặt nữ chính.
Nữ chính Lưu Vấn Nhã là con gái của các chủ Lưu Âm Các của Quan Lan Tông – Lưu Nhiễm, được xưng là đệ nhất mỹ nhân của giới tu chân, nghe đồn nàng thiện lương đơn thuần, là nữ tu giỏi nhất trong số các tiên tử. Bởi vì sắp tới kì thi hội của Tam Tông, cho nên theo cha mình tới Huyền Thiên Tông, có duyên gặp được nam chính.
Trong trận tỉ thí nam chính xưng hùng xưng bá, bộc lộ tài năng trong lứa thiếu niên, nhất cử thành danh, cũng thành công chiếm được trái tim của rất nhiều nữ tu, hiển nhiên nữ chính cũng không nằm ngoài ngoại lệ, ‘nhị kiến khuynh tâm’ với Hứa Mạc Nhiên. Dưới sự giúp đỡ của cha mình, nàng được ở lại Huyền Thiên Tông, nói hoa mĩ là “Giao lưu học hỏi”, nhưng thực chất là theo đuổi giai.
(Nhất cử thành danh: thời xưa chỉ một lần thi thố thôi đã rạng danh thiên hạ, còn hiện tại chỉ thành công trong chớp mắt)
(Nhị kiến khuynh tâm: gặp lần thứ hai đã xiêu lòng; nhất kiến chung tình, nhị kiến khuynh tâm, tam kiến định chung thân)
Thân làm nữ chính, đương nhiên nàng có những phẩm chất tốt đẹp mà các nữ tu khác không thể sánh bằng, ví dụ như dù bị ăn hành thế nào cũng không buông tha, dù bị nam chính ghét bỏ thì vẫn quấn chặt lấy, cố gắng dùng tình yêu nồng nhiệt để làm tan chảy trái tim lạnh lùng sắt đá của nam chính. Tinh thần bền bỉ kiên trì như vậy, sắt đá đến đâu cũng phải có cảm giác, cho nên nam chính một lòng tu chân cuối cùng cũng phải rung động.
Sau khi cùng nhau trải qua rất nhiều khó khăn trắc trở, hai người kết làm đạo lữ, bắt đầu vừa tu hành vừa trải nghiệm sinh hoạt phu thê tốt đẹp ngược cún. Chủ yếu là hằng ngày nữ chính gặp rắc rối phiền phức, nam chính giải quyết rồi thể hiện năng lực bạn trai, cuộc sống ngọt ngào ấm êm, khiến cả giới tu chân phải ăn thức ăn cho cún ==
Phàn Viễn nghĩ tới đồ đệ mình tự tay nuôi lớn, chẳng mấy chốc đã có thê quên thầy, nhất thời trong lòng có chút xót xa, bèn nói: “Nhi đại bất trung lưu, lưu lai lưu khứ lưu thành cừu”, cuối cùng anh cũng có thể trải nghiệm cảm giác làm cha, cảm giác có chút chua chua này.
(Nhi đại bất trung lưu: Câu này nguyên gốc là “nữ đại bất trung lưu..”, chỉ con gái đến tuổi phải gả đi lấy chồng, cứ giữ lâu quá con gái sẽ bực lẫy sang bố mẹ; bạn Phàn Viễn cải biên từ “nữ” thành “nhi”)
Vào điện Vô Tuyết, anh nhấc tay lên, một bong bóng nước từ trong hồ sen bay lên không trung, anh đọc một khẩu quyết, sau đó thả hồn lực vào trong đó, bong bóng nước trong suốt dần hiện lên hình ảnh, qua bối cảnh có thể thấy là ngọn núi Thương Thúy ở bên cạnh Lạc Hà phong, giữa hình là một thiếu niên anh tuấn cao cao, chính là Hứa Mạc Nhiên phụng mệnh sư phụ tu hành ở đây.
Bích Y vừa mở mắt ra đã thấy tiểu tử thối đáng ghét kia, trong lòng vô cùng bất mãn, nằm trong lòng Phàn Viễn mà kêu lên kêu xuống, Phàn Viễn đành phải đánh lạc hướng sự chú ý để trấn an nó, đợi đến khi tiểu hồ ly yên ắng hơn rồi, anh mới lấy lại tinh thần mà đi nhìn bóng nước, không biết Lưu Vấn Nhã đã lên sàn từ lúc nào, đang nói chuyện cùng Hứa Mạc Nhiên.
Bóng nước chỉ có thể cho quan sát hình ảnh trong phạm vi nhất định, chứ không thể nghe thấy tiếng, cho nên chỉ có thể thông qua vẻ mặt và khẩu hình của họ để đoán. Cũng không biết Hứa Mạc Nhiên nói gì, đột nhiên Lưu Vấn Nhã che miệng cười, xem chừng cả hai đang nói chuyện rất vui vẻ.
Phàn Viễn hất tay áo, bong bóng hóa thành nước mà rơi xuống hồ, nước trong mặt hồ sen bị bắn tung lên, gương mặt anh nghiêm túc mà lặng lẽ nhìn bọt nước bắn lên, Bích Y cũng bị hành động của anh làm cho sợ hãi không dám la lối om sòm nữa, ngoan ngoãn rúc đầu vào lòng anh.
“Nữ tu kia, nhìn y phục không giống người của Huyền Thiên Tông.”
Bích Y nhảy ra khỏi lòng anh, hóa thành hình người, nàng cắn môi dưới do do dự dự một hồi mới nói: “Có lẽ là người của Quan Lan Tông, sắp tới thi hội giữa tam tông, Quan Lan Tông và Phá Vân Tông đều phái đệ tự tiềm năng tới để tỷ thỉ. Thế nhưng… nữ tu kia đẹp thật đó, chẳng trách Hứa Mạc Nhiên trước giờ không hứng thú với nữ tu cũng phải động lòng.”
Phàn Viễn chau mày trầm ngâm nói: “Sao ngươi biết nó động lòng, chỉ nói mấy câu thôi mà.”
Ánh mắt Bích Y lóe lên: “Chỉ là Bích Y suy đoán thôi, nhìn nàng ta cười vui vẻ như vậy, khó tránh khỏi khiến người ta nghi ngờ. Nhưng giờ nó cũng đã mười tám tuổi rồi, nếu là người bình thường, cũng nên thành thân sinh con, động tâm với nữ tu khác cũng chẳng có gì là lạ.”
Trong con ngươi màu lưu ly của Phàn Viễn chợt hiện lên một tia nhìn ưu buồn, thấp giọng lẩm bẩm: “Không giữ được, cuối cùng vẫn không thể giữ được.”
Anh đưa cây sáo trúc kia cho Bích Y, “Giúp ta đưa cho nó, chúc nó sinh nhật vui vẻ. Ta cần bế quan một thời gian, đừng tới làm phiền ta.”
Dứt lời anh biến mất khỏi điện Vô Tuyết, chỉ để lại mình Bích Y và thanh sáo trúc kia.
Bích Y cầm thanh sáo trúc kia có chút chột dạ, nàng không muốn nói dối, chỉ là cái tên tiểu tử thúi kia thật khiến người ta ghét bỏ, tốt nhất là để chủ nhân ghét hắn cả đời đi, đừng bao giờ gặp lại hắn nữa!
※※※
Đương nhiên Phàn Viễn biết tiểu hồ ly nói vậy là vì ghen tị, cho nên mới nói xằng nói bậy, giờ trong lòng nam chính ngoài tu hành và trả thù ra thì đâu còn bất cứ tâm tư gì khác, có thể động lòng với nữ chính ngay từ lần gặp đầu tiên mới là lạ.
Biết thì biết vậy, nhưng kịch bản vẫn cứ phải tiến hành.
Kịch bản tiếp theo rất có tính thử thách với anh, bởi vì anh sắp đích thân trải nghiệm cái gọi là “tâm ma” kia.
Nhân sĩ tu chân sợ nhất là hai thứ, một là bình cảnh, hai là sợ tâm ma, cái thứ nhất là vì khiến tu vi bị đình trệ không thể tiến lên, có khi trong một cảnh giới phải dừng lại mấy chục năm, thậm chí mấy trăm năm, còn thứ tâm ma kia, nếu lơ là một chút sẽ bị đánh ngược lại, mất hết tu vi là chuyện nhỏ, thậm chí còn có thể khiến linh hồn bị tổn thương mà dẫn đến cái chết.
Nghĩ thôi đã khiến người ta cảm thấy vô cùng đáng sợ rồi.
Tuy rằng trong kịch bản chỉ nói là trọng thương dẫn tới hôn mê, nhưng mấy chuyện huyền huyễn này khó nói rõ, nhỡ đâu không may xảy ra sự cố gì, toi mạng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng linh thể tổn thương thì nguy to.
“Tiểu Ngũ, có cách nào để đảm bảo không, ví dụ như giả vờ bị tâm ma, anh có thể diễn như thật, thiệt đó!”
“Bíp, không được ạ, xin chủ nhân hãy nghe theo kịch bản, nếu không sẽ ảnh hưởng tới điểm và thưởng.”
Phàn Viễn tuôn lệ, anh giận dữ chỉ trích: “Cũng gọi là chủ nhân, nhưng em xem tiểu hồ ly nhà người ta, có thể làm nũng bán manh vuốt ve sờ soạng, còn biết tranh giành người yêu nữa! Còn em, em thì sao! Nếu không dội nước lạnh vào anh thì cũng giục anh làm nhiệm vụ!”
“Bíp, Tiểu Ngũ đã nhắc nhở chủ nhân rồi, độ nguy hiểm của nhiệm vụ ở thượng tầng rất cao, lúc đó chủ nhân nói..”
“Rồi rồi, xì tốp xì tốp, anh chỉ giả ngốc một chút thôi mà, ai chẳng biết làm như vậy sẽ phá hỏng kịch bản! Kịch bản kéo dài như vậy, hết ngược tâm ngược thân, còn có nguy cơ linh thể bị tổn thương nghiêm trọng, thật khó có thể làm tốt nhiệm vụ!”
“Bíp, xin chủ nhân hãy kiên nhẫn một chút, nếu như nhiệm vụ này thuận lợi hoàn thành, cấp bậc của chủ nhân sẽ có thể tăng cao, thậm chí có thể gia nhập trung tầng chấp hành nhiệm vụ.”
Phàn Viễn suy nghĩ một chút, phần thưởng cho nhiệm vụ ở trung tầng, hạ tầng không thể sánh bằng, đây chắc chắn là nhảy vọt về chất lẫn lượng, hơn nữa vật phẩm bán trong hệ thống thương thành cũng được mở khóa rất nhiều, sau này làm nhiệm vụ sẽ càng dễ dàng hơn.
Cân nhắc một hồi, anh nghĩ chắc mình không xui đến nỗi vậy… Được thôi, thử xem thế nào đi!
#Nói-xem-giả-ngốc-thất-bại-mạo-hiểm-tới-đâu#
#chàng-trai-lấy-tính-mạng-ra-làm-nhiệm-vụ#
#giờ-tui-lại-nhớ-kịch-bản-ngốc-bạch-ngọt-ở-hạ-tầng-da-diết#
Trong đầu xoắn xuýt không thôi, thế nhưng hành động lại vô cùng dứt khoát, anh không chút do dự mà ngồi lên thạch nguyệt sắc, ngưng thần tĩnh khí, từ từ tập trung linh khí ở bốn phía quay xung quanh mình, bắt đầu tập trung ngộ đạo.
Nguyên chủ đã ở dừng ở kỳ hợp thể gần năm mươi năm, anh tới đây cũng đã gần mười năm rồi, trong khoảng thời gian đó cũng từng muốn thử tu hành, nhưng lại bị Tiểu Ngũ ngăn lại, bởi vì trong nguyên tác nguyên chủ dừng lại ở cảnh giới này lâu thật lâu, nếu không cẩn thận bị anh đột phá, vậy thì đúng là bi kịch.
Thực ra anh thấy Tiểu Ngũ đã nghĩ nhiều rồi, đột phá một cảnh giới đâu có dễ dàng như vậy, anh lại không phải nam chính, lĩnh ngộ tu đạo mà như đi chơi. Dù có cho anh mấy chục năm, anh cũng chưa chắc đã có thể đột phá, chỉ là muốn nếm thử cảm giác tu chân mà thôi.
Anh suy nghĩ vẩn vơ, lặng lẽ đọc tâm pháp đã thuộc làu.
“Văn huân văn tu, dĩ nhập chính định, định cửu tắc tâm hoa tự khai, thập phương viên minh chi cảnh thứ kỷ hĩ. Chuyển thức vi trí, đạo cố như thị dã.”
Cảm nhận được linh khí đã bắt đầu nhập vào và tuần hoàn trong cơ thể, ngũ giác dần cảm nhận rõ ràng, hương hoa chim hót, không khí đang lưu động xung quanh bản thân, linh khí đang chạy trong cơ thể, tất cả đều hiện rõ trong lòng, thành hình trong đầu. Tai mắt mũi miệng, tứ chi bách hải, dường như dung hợp cùng đất trời, hòa làm một thể với vạn vật.
Đây chính là ngộ đạo sao.
Không biết qua bao lâu, mặt trời lặn rồi lại mọc không biết bao nhiêu lần, đột nhiên anh cảm thấy những chỗ vẫn luôn bế tắc từ từ được khai thông, vòng xoáy màu đen dần dần được quầng sáng trắng nuốt trọn, Phàn Viễn có chút kinh ngạc, muốn nhìn thấy rõ hơn, lại bị Tiểu Ngũ ngăn cản lại.
“Bíp, chủ nhân lỡ phá vỡ bình cảnh mà nguyên chủ không thể đột phá, xin chủ nhân lập tức dừng lại.”
Phàn Viễn hoảng hốt: “Dừng.. dừng thế nào..”
“Bíp, hãy nghĩ một số chuyện không hay hoặc khó nghĩ, có thể khiến chủ nhân cảm thấy không vui, tốt nhất là hãm sâu vào trong đó, khó có thể tự kiềm chế…”
“Chuyện không vui….”
Đầu óc Phàn Viễn nhất thời trở nên rối bời, chẳng nghĩ ra được chuyện gì không vui, đó giờ anh vẫn luôn theo trường phái lạc quan, dù có thực sự gặp chuyện phiền não gì, cũng sẽ bắt bản thân phải quên đi, hoặc là chôn sâu dưới đáy lòng, dùng ánh dương tích cực trong lòng để đối mặt với cuộc sống.
Tiểu Ngũ thấy anh sắp đột phá thăng cấp, vội cất tiếng: “Bíp, mãi mà không thấy Nhan Duệ xuất hiện, chẳng lẽ chủ nhân không lo sao?”
Nhan Duệ… Anh việc gì phải lo cho hắn chứ? Cái tên dở người kia, chỉ khiến người ta khó tiêu, ai lại đi đi lo đi thương cho hắn chứ?
“Bíp, không việc gì phải lo cho Nhan Duệ, người nên lo là chủ nhân kìa, chẳng lẽ chủ nhân đã quên chuyện ở thế giới trước rồi sao.”
Đương nhiên anh chưa quên, bởi vì lo bị trả thù, nên có một thời gian dài anh không thể an tâm ngủ ngon. Nhưng mà, anh tới thế giới này đã hơn mười năm rồi, ngay cả mặt mũi hắn cũng chưa từng để lộ, có lẽ hắn đã ghét trò chơi này, quay trở lại nơi vốn thuộc về hắn.
Vậy cũng tốt, lẽ dĩ nhiên là phải như thế.
Không có ai quấy rầy kịch bản, mọi chuyện sẽ thuận lợi, anh sẽ không hành động thất thường, không còn do dự, cũng không phải khổ sở phiền não, anh có thể vô lo vô nghĩ giống như trước kia, mặc sức hưởng thụ kịch bản, chứ không phải bận lòng phiền não vì tên kia, nhận nhiệm vụ nào hỏng nhiệm vụ đó.
Mọi chuyện đều tốt đẹp cả.
Thế nhưng.. sao trong lòng lại chẳng thấy vui vẻ gì, lại khó chịu như vậy chứ.
— Dựa vào đâu, vì cái gì anh nói bắt đầu thì bắt đầu, anh muốn kết thúc thì kết thúc, rốt cuộc anh coi tôi là cái gì, Nhan Duệ, rốt cuộc trong lòng anh tôi là cái gì hả?
Khí tức vẫn luôn bình ổn đột nhiên trở nên hỗn loạn, không khí xung quanh bắt đầu bạo động, linh lực trong thân thể không nghe theo lời sai khiến mà chạy loạn khắp nơi, quầng sáng kia từ từ nhỏ lại rồi biến mất.
Tiểu Ngũ thở phào nhẹ nhõm, tiếp sức cho anh: “Bíp, chủ nhân làm tốt lắm, rất có thể tiếp theo sẽ sinh ra tâm ma, cần phải duy trì sự thanh tỉnh, đừng để ảo giác làm thất thần.”
Mà lúc này đây Phàn Viễn đã không thể nghe thấy lời của nó, anh cảm thấy như mình đang đi trong màn sương mù dày đặc, không nhìn thấy rõ phương hướng, cũng không biết mình đi bao lâu, chỉ biết bước chân vẫn cứng nhắc tiến về phía trước.
Đột nhiên có người kéo cánh tay anh lại, đột nhiên sau lưng có một lồng ngực rắn chắc dán tới, có người ghé vào tai anh nhỏ giọng rù rì: “Tiểu Viễn, em đừng đi, ở bên anh mãi có được không, anh sẽ đối xử thật tốt với em.”
Phàn Viễn muốn đẩy hắn ra, nhưng làm thế nào cũng không được, giọng nói kia quen thuộc mà xa lạ, anh không thể tin mà hỏi: “Cao Dục?”
Đột nhiên giọng người kia thay đổi, tiếng cười trầm thấp có vẻ xấu xa khe khẽ vang lên: “Tiểu Viễn, em nói thích anh, không được đổi ý đâu đấy.”
Không phải Cao Dục, hóa ra là Phương Húc..
Phàn Viễn dùng hết sức đẩy hắn ra, đến khi nhìn thấy rõ gương mặt phía trước thì trợn tròn mắt nhìn.
Trước mắt anh là Bùi Khải bận hoàng bào, hắn cúi đầu chau mày nghiêm túc nhìn anh chăm chú, hắn hỏi: “Ngươi muốn đi Tế Châu, đi rồi sẽ về chứ?”
Phàn Viễn ấp úng đáp: “Về, đương nhiên thần sẽ về.”
Người nọ lại cười, hắn khẽ lắc đầu, dường như có chút bất đắc dĩ nói: “Ta không tin.”
Anh nghe thấy giọng nói nhớn nhác của mình: “Vậy phải làm thế nào người mới tin thần?”
Đây là, đoạn đối thoại của bọn họ, ngày ấy trong thư phòng…
Đến khi hoàn hồn lại, anh đã bị đè lên long ỷ rộng lớn, y phục trên người bị cởi ra, người nọ dịu dàng hôn lên môi anh, sau đó tới cằm, cuối cùng dừng trên động mạch cổ, da thịt anh bị hắn mút vào có chút nhói đau, anh nghe thấy giọng nói khàn khàn bị nhuốm sắc dục: “Tiểu Viễn, đừng lừa ta, dù thế nào cũng không được lừa ta, nếu không ta không biết mình sẽ làm cái gì đâu.”
Phàn Viễn muốn đẩy hắn ra nhưng không thể động đậy, ngực bị nỗi sợ hãi to lớn ép tới không thể thở nổi, đồng thời cảm thấy vô cùng uất ức.
“Đồ khốn nạn, anh lừa tôi lâu như vậy, tôi chỉ lừa anh có một lần, mà anh đã…” Buông tôi sao.
— Mà tôi, tôi biết đi đâu tìm anh đây?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...