Lúc này, Lâm Cảnh Nguyệt đã rất tức giận nhìn Lâm Cảnh Nhàn.
Trong lòng nàng thích Trình Tri Hiểu, cho dù bây giờ nàng thực sự rất đau lòng, nhưng cũng sẽ không nghĩ đến việc trách móc Trình Tri Hiểu, vì tất cả những chuyện này đều là do Lâm Cảnh Nhàn, là chính ả dụ dỗ Trình Tri Hiểu mà thôi!
"Tỷ tỷ! Ta biết, để tỷ gả cho Trình nhị công tử, là đã để tỷ chịu phải chịu ủy khuất, nhưng vì cớ gì tỷ lại có thể làm ra loại chuyện này! Trình đại ca vốn đã là phu quân tương lai của ta, tỷ làm như vậy…Làm sao ta có thể chịu nổi đây?" Ánh mắt của Lâm Cảnh Nguyệt chứa đầy vẻ chỉ trích.
Lâm Cảnh Nhàn chỉ mỉm cười chế giễu, hừ, chỉ mới như vậy liền đã chịu không nổi? Kiếp trước, bản thân nàng thì tính là gì đây? Kiếp này, chẳng phải Trình Tri Hiểu cũng bị giật lấy từ tay cô ta sao? Ả còn dám tự cho mình là đúng, đứng đây dõng dạc ư?
Lâm Cảnh Nhàn híp mắt, nhìn Lâm Cảnh Nguyệt nói:"Muội muội tốt của ta ơi, ta hy vọng muội có thể nhìn rõ một chút, ta không có làm gì cả, Trình Tri Hiểu là tự tới tìm ta, muốn trách, thì trách muội không có bản lĩnh, giữ không được trái tim của tên nam nhân này."
Nói đến đây, Lâm Cảnh Nhàn lại cười chế giễu:"Cho dù muội có dùng thân thể mình để giữ lấy nam nhân, thì có ích lợi gì chứ? Chỉ cần ta nói một lời, muội cũng sẽ giống như mẫu thân của muội, chỉ là một kẻ thiếp thất mà thôi!"
Lúc này, Lâm Cảnh Nhàn cũng không sợ hủy hoại hình tượng của nàng ở trong lòng Trình Tri Hiểu, nên nàng nói chuyện hết sức gay gắt.
Trước đây nàng chưa bao giờ là người xấu tính, sau này cũng sẽ không bao giờ trở thành loại người cay nghiệt, nhưng khi đối mặt với Lâm Cảnh Nguyệt, nàng chỉ muốn dùng một chút lời nói ác ý để châm chích cho Lâm Cảnh Nguyệt nhói lòng mà thôi.
Có lẽ, sẽ có một số người có thể cảm thấy, nàng có hơi đối xử tàn nhẫn với một cô nương như thế này.
Nhưng mà, chuyện móc mắt cắt tay, lại tận mắt nhìn thấy muội muội và phu quân của mình ở bên nhau, hận càng thêm hận thay nhau kéo tới, nếu Lâm Cảnh Nhàn còn nói chuyện nhân từ với Lâm Cảnh Nguyệt nữa, thì có vẻ như Lâm Cảnh Nhàn xứng đáng phải chịu những khổ cực đó rồi.
Nếu bản thân không cứng cỏi, dù là kiếp trước hay kiếp này, kết quả đều là xương cốt cũng không còn!
Lâm Cảnh Nguyệt bị Lâm Cảnh Nhàn chọc tức đến mức toàn thân đau nhức, tựa như bàn chân giẫm phải gai nhọn. Lúc này, Lâm Cảnh Nguyệt không còn có thể giả bộ mang dáng vẻ dịu dàng như nước được nữa, lập tức xông lên tát vào má Lâm Cảnh Nhàn một cái.
Lâm Cảnh Nhàn mím môi, nhướng mày, vẻ mặt càng ngày càng âm trầm xuống.
Ngay sau đó, Lâm Cảnh Nhàn cười lạnh một tiếng, cả người lảo đảo ngã xuống, trên đời này, vốn kẻ yếu lúc nào cũng được đồng tình, nàng sớm muộn gì cũng sẽ trả lại cái tát này, nhưng bây giờ, nàng có cách trừng phạt Lâm Cảnh Nguyệt một cách tốt hơn cơ.
Vốn dĩ ba người đang nói chuyện, đáng lẻ không đủ thu hút sự chú ý của người khác.
Nhưng Lâm Cảnh Nhàn ngã một cái, mọi chuyện lại trở nên lớn hơn rồi.
Đầu tiên, là Thải Liên chạy tới, ôm lấy Lâm Cảnh Nhàn sắp ngã xuống đất, sau đó khóc lóc hét lên:"Tiểu thư, cô bị sao vậy?"
"Á, Tiểu thư, là ai đã đánh cô!" Thải Liên tiếp tục hét lên.
Lúc này, một số người đã vây quanh, trong số đó có rất nhiều người đều là đến mừng thọ Lâm lão phu nhân.
Lâm Cảnh Nhàn nhìn Lâm Cảnh Nguyệt đầy oán trách, và sau đó, nước mắt bắt đầu rơi xuống.
Lâm Cảnh Nhàn âm thầm kéo nhẹ ống tay áo của Thải Liên, Thải Liên và Lâm Cảnh Nhàn vốn dĩ rất ăn ý nhau, cho nên, nàng lập tức hiểu ra ý tứ của Lâm Cảnh Nhàn.
Vì thế, Thải Liên liền nhìn Lâm Cảnh Nguyệt nghẹn ngào nói:"Nhị tiểu thư, sao cô lại có thể độc ác như vậy, phu quân của đại tiểu thư đã bị cô cướp đi mất rồi, vậy mà, cô còn ra tay với đại tiểu thư tàn nhẫn như vậy!"
"Cô có biết, đêm đó khi tiểu thư nhìn cô và Trình đại công tử ở bên nhau, quần áo không chỉnh tề, tiểu thư bi thương đến độ lao tâm phế phổi. Hiện giờ, trong người vẫn còn mang bệnh, nếu cô đã có những gì mình muốn rồi, vì sao cô vẫn còn trưng ra bộ dáng hùng hổ dọa người như thế chứ!" Thải Liên trông giống như một người hầu trung thành đang bất bình cho tiểu thư nhà mình.
Lúc này, Lâm Cảnh Nhàn kịch liệt ho khan vài tiếng, sau đó yếu ớt khiển trách:"Thải Liên, em không được nói bậy, ta không thấy…..Ta cái gì cũng không có nhìn thấy.."
Lúc này, cảnh tượng này lại rơi vào trong mắt mọi người ở đây, tất nhiên bọn họ đã liên tưởng ra được điều gì đó.
Đại tiểu thư Lâm gia, bị muội muội cướp mất phu quân. Hiện giờ, còn bị đứa muôi muội kiêu ngạo, độc đoán ức hiếp mình, nhưng đổi lại, nàng ấy vẫn luôn một mực bênh vực đứa muội muội này!
Tuy rằng nhìn Lâm Cảnh Nhàn yếu ớt khiến người ta phải tức giận, nhưng lại càng thương hại, mọi người trái lại càng cực kỳ khinh thường Lâm Cảnh Nguyệt.
Dưới tình thế cấp bách, Lâm Cảnh Nguyệt vội vàng nói:"Rõ ràng Trình đại ca đã nói là nguyện ý cưới tỷ làm chính thê, là do tỷ không muốn, tại sao lại vào lúc này oán trách ta?"
"Hừ, tiểu thư oán trách cô khi nào hả! Thật đúng là không biết người có lòng mà! Tiểu thư rõ ràng cảm thấy, nếu bản thân mình gả qua đó, cô sẽ bị bắt làm thiếp, tiểu thư vì biết ơn công dưỡng dục của Trần di nương, nên mới chịu ủy khuất để nhường lại cho cô!" Thải Liên tiếp tục nói.
Ồ, cứ ngỡ Trình Tri Hiểu có nữ nhân khác, Lâm Cảnh Nhàn sẽ nổi lên ghen tuông mà ồn ào quậy phá. Dẫu sao trên đời này, nam tử tam thê tứ thiếp là chuyện rất bình thường.
Nhưng khi nghe Thải Liên nói những lời này, mọi người lập tức nhìn Lâm Cảnh Nhàn một cái.
Lúc này, Vương thị cũng đã đi tới, ôm lấy Lâm Cảnh Nhàn, gọi nàng là tâm can bảo bối, sau đó lau nước mắt nói:"Ta là mẹ, mà không có bản lĩnh, nếu nương có thể về sớm một chút, cũng sẽ không để cho con phải chịu ủy khuất nhiều đến như vậy."
"Vừa rồi là Lâm Cảnh Nhàn dụ dỗ Trình đại ca mà!" Lâm Cảnh Nguyệt tức giận giống như gà mái mắc đẻ, đỏ mặt bừng bừng nhìn Vương thị và Lâm Cảnh Nhàn.
Lúc này, Vương thị lại nói:"Cảnh Nguyệt! Tỷ tỷ ngươi mọi lúc mọi nơi cũng đều đang bảo vệ ngươi, nhưng ngươi nhìn xem, ngươi đang làm gì đây? Ngày đó, khi Trình gia đến định thân, trong phủ cũng không ít người có mặt ở đó, tỷ tỷ ngươi nếu thật sự không nghĩ cho ngươi, đại thể cũng sẽ có thể gả qua làm chính thê! Hà tất còn phải đi quyến rũ Trình Tri Hiểu sao?"
Lúc này, Lâm Cảnh Nhàn ai oán nhìn thoáng qua Trình Tri Hiểu,nói:"Trình đại công tử, huynh nói dùm ta đi, vừa nãy ta có dụ dỗ huynh sao?"
Trình Tri Hiểu, hắn biết có nói gì vào lúc này cũng là không đúng.
Nếu nói có? Mọi người sẽ cho rằng Trình Tri Hiểu vì Lâm Cảnh Nguyệt, cùng nhau hợp tác bắt nạt Lâm Cảnh Nhàn
Nói không? Thì sẽ rơi vào vòng tay của Lâm Cảnh Nhàn.
Lúc này, trong lòng hắn cân nhắc một chút, cuối cùng rút ra một kết luận, không bao giờ từ bỏ Lâm Cảnh Nhàn, Lâm Cảnh Nhàn có rất nhiều tiền, tiền này… Có liên quan đến tiền đồ của hắn nha.
Cho nên, Trình Tri Hiểu nghiêm trang nói:"Ta và đại cô nương Lâm Cảnh Nhàn chỉ là tình cờ gặp nhau, ta tự biết mình có lỗi với Lâm đại cô nương, nên chỉ nghĩ muốn bồi nàng đi chung."
Vẻ mặt Lâm Cảnh Nguyệt không thể tin nhìn Trình Tri Hiểu, hắn sao có thể, sao có thể nói dối trắng trợn như vậy chứ!
Tuy nhiên, Lâm Cảnh Nguyệt lại không dám cãi nhau với Trình Tri Hiểu, nếu cãi nhau với hắn, dưới cơn nóng giận, hắn sẽ lui hôn với nàng, vậy tương lai của nàng sẽ ra sao đây?
Nữ tử bị từ hôn vốn dĩ là một chuyện xấu hổ, huống chi, hiện giờ, mọi người điều biết, nàng không còn là một thân trong sạch nữa.
Nghĩ vậy, Lâm Cảnh Nguyệt liền cảm thấy máu huyết trào dâng, khóe miệng còn có chút tanh ngọt, thực sự là quá tức giận rồi.
Lúc này, Vương thị mới nói:"Cảnh Nguyệt, ngươi cũng quá càn quấy rồi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...