Lâm Cảnh Nguyệt có chút kích động nói:"Nương, người có thể nhịn, nhưng Cảnh Nguyệt thì không nhịn nổi!"
Nàng trẻ tuổi, tinh thần mạnh mẽ, có thể lý giải được, vì thế chuyện này nếu để nàng nói ra thì sẽ tốt hơn.
Nếu để Trần di nương nói, có lẽ vấn đề sẽ trở thành quan trọng, là Trần di nương không thấu hiểu đạo lý, chỉ vì một chút việc nhỏ nhoi đã đi đến cáo trạng.
Lâm lão phu nhân nghe xong, trầm giọng nói:"Mộng Vân, chuyện này ta sẽ xử lý!"
Mộng Vân, đó là tên của Trần di nương.
"Mẫu thân, đừng…Chuyện này cũng không thể trách Vương thị, dẫu sao con đã quản nhà nhiều năm như thế, trong lòng Vương thị khẳng định sẽ có oán hận…Tỷ ấy làm như thế, con có thể hiểu." Trần di nương vội nói.
Một bên, là Trần di nương chỉ trích Vương thị, một bên, thì lại thể hiện được sự rộng lượng của bà.
"Người đâu, đi gọi Vương thị đến gặp ta!" Lâm lão phu nhân cao giọng ra lệnh.
Sau khi Lâm Cảnh Nhàn biết chuyện này, liền biết Trần di nương chắc chắn đã khơi gợi điều gì đó cho Lâm lão phu nhân, về phía Vương thị nàng có một chút không yên lòng, vì vậy, liền cùng nhau đi đến viện của Lâm lão phu nhân.
Chờ đến nơi rồi, Lâm lão phu nhân chưa kịp nói gì, Lâm Cảnh Nhàn đã mỉm cười hành lễ với Lâm lão phu nhân, sau đó nhìn bà nói:"Tổ mẫu!"
Một tiếng tổ mẫu này, tràn đầy sự cung kính và mến mộ, khiến cho Lâm lão phu nhân vốn đang mặt lạnh, lúc này đã giảm bớt được một chút.
Dù chán ghét Vương thị, nhưng đứa nhỏ này dẫu sao cũng là người của Lâm gia.
"Vương thị! Cô đã biết sai?" Lâm lão phu nhân nhìn Vương thị, âm thanh hơi trầm xuống hỏi.
Suy cho cùng Lâm lão phu nhân sẽ không vì Lâm Cảnh Nhàn mà buông tha cho Vương thị, vì thế đúng như Lâm Cảnh Nhàn nghĩ, bây giờ bà đã gây khó dễ rồi.
Lâm Cảnh Nhàn chớp mắt, nhìn Lão phu nhân, giọng điệu có vài phần ngây thơ hỏi:"Tổ mẫu, nương của con đã làm sai gì sao?"
Trong lòng của Lâm lão phu nhân, Lâm Cảnh Nhàn vẫn thuộc thể loại ngây thơ, vô cùng đơn thuần, kỳ thực, ở kiếp trước, nàng đích xác chính là như vậy, vốn dĩ nàng không biết tính kế người khác.
Bây giờ, Lâm Cảnh Nhàn hỏi câu này, mặc dù, Lâm lão phu nhân cảm thấy có chút không đúng, nhưng cũng không có ý trách cứ Lâm Cảnh Nhàn.
Tuy nhiên, Lâm Cảnh Nguyệt không có ý định buông tha cho Lâm Cảnh Nhàn, liền mở miệng nói:"Tỷ tỷ! Chẳng lẽ tỷ không biết! Vương thị mê hoặc phụ thân! Bây giờ tổ mẫu đang rất tức giận đó!"
Nghe được lời nói của Lâm Cảnh Nguyệt có mang vài phần châm chọc mỉa mai, Lâm Cảnh Nhàn liền hiếu kỳ quan sát nàng ta một chút, sau đó liền hỏi lại:"Vì sao Nương ta lại phải đi mê hoặc phụ thân!Phụ thân là một người sáng suốt, làm sao có thể bị mê hoặc được? Muội muội, chớ nên nói bậy, lời này nếu để phụ thân nghe được, chỉ sợ sẽ khiến cho phụ thân không được vui."
"Chúng ta là tiểu bối, cũng nên có bổn phận của tiểu bối, không thể đặt điều ở sau lưng trưởng bối như thế, huống chi, trong miệng muội nói người đó, lại chính là phụ thân của chúng ta." Lâm Cảnh Nhàn nhanh chóng nói.
Với hai câu nói này,Lâm Cảnh Nhàn đã đánh được trọng điểm, chuyện từ trên người Vương thị đổi sang cho Lâm Tân Mẫn.
Cho dù là Lâm lão phu nhân, cũng không thể hồ đồ nói rằng nhi tử bà là loại người dễ dàng bị người mê hoặc, đúng không?
Lúc này, Vương thị mới mở miệng nói:"Mẫu thân, con dâu từ khi trở về, vẫn luôn chấp hành tốt bổn phận, hiện giờ chỉ nghĩ nạp thiếp cho phu quân, để cho Lâm phủ chúng ta có thể khai chi tán diệp, nhưng không biết mình đã làm sai chỗ nào, còn cần mẫu thân chỉ bảo, con dâu sẽ sửa đổi."
"Nghe nói việc lo cơm nước trong phủ, đều là do cô quản?" Lâm lão phu nhân nhắc nhở.
Vương thị lại nói:"Hóa ra là vậy, chuyện này cũng là do lão gia căn dặn xuống, lúc ấy con cũng không dám nói gì, nếu mẫu thân cảm thấy con dâu không thích hợp, vậy con sẽ không quản nữa!"
Lâm Cảnh Nhàn nhìn thấy Vương thị nói như thế, không khỏi có chút vỗ tay tán thưởng a!
Hừ, đến lúc đó, phụ thân mà biết, Trần di nương đã đến gặp tổ mẫu, sau đó tổ mẫu liền gây áp lực với nương, nàng cũng muốn xem thử, lúc đó phụ thân sẽ nghĩ như thế nào!
Nếu sau chuyện này, có thể trấn áp Trần di nương, vậy cũng là một món hời!
Dẫu sao, sau khi trấn áp được Trần di nương, thì quyền lợi sẽ rơi vào trong tay bọn họ.
Trần di nương cũng không ngốc, nàng cùng lão phu nhân nói những chuyện này, vốn dĩ hy vọng lão phu nhân có thể giúp bà ta gây áp lực cho Vương thị, dựa theo tính tình trước kia của Vương thị, nhất định sẽ không chịu phục, sau đó, sẽ tranh cãi với lão phu nhân, bất kể là ai sai ai đúng, chỉ cần nói Vương thị chống đối với lão phu nhân, thì ngay lập tức, Vương thị sẽ bị đuổi ra khỏi Lâm phủ!
Sau đó, dĩ nhiên, quyền cai quản Lâm phủ này vẫn sẽ tự động quay trở về tay nàng.
Nhưng có ai ngờ, thái độ của Vương thị lại kính cẩn như vậy, thế nhưng lại có thể thẳng thắn trả lại cho nàng chứ.
Nhưng nếu làm như vậy, khẳng định lão gia sẽ trách cứ nàng! Trần di nương nghĩ đến đây, trên lưng đã toát mồ hôi lạnh, sau đó vội nói:"Tỷ tỷ, muội không có ý đó!"
Trần di nương vừa nói ra lời này, Vương thị liền nở nụ cười:"Muội muội, muội nói gì vậy? Ta nghe có chút không hiểu? Không phải là mẫu thân không vui sao? Vì sao? Chuyện này lại liên quan đến muội rồi?"
Trần di nương nhìn thấy, bản thân mình đã vô tình nhảy xuống cai hố lớn do chính Vương thị đào ra, nàng oán hận đến muốn cắn đứt lưỡi mình.
Trước kia Vương thị không khó để đối phó đến như vậy, bây giờ thì, nàng đã thiếu cảnh giác rồi.
Lúc này, Lâm Cảnh Nhàn nhìn Lâm Cảnh Nguyệt, trên mặt có chút hiu quạnh, liền chuyển chủ đề, hỏi:"Cảnh Nguyệt muội muội, chẳng hay muội đã chuẩn bị của hồi môn của mình đến đâu rồi?"
Lâm Cảnh Nguyệt nghe vậy, giọng điệu có chút vui mừng nói:"Đương nhiên là chuẩn bị gần xong hết rồi!"
Lâm Cảnh Nhàn cúi đầu, hai mắt đỏ hoe, giọng nói có chút nghẹn ngào nhìn Lâm lão phu nhân:"Tổ mẫu, hôm nay cháu đến tìm người, là vì có chuyện cần người…"
"Lúc trước Trần di nương đã hứa sắp xếp của hồi môn cho cháu, nhưng hôm nay… Cảnh Nguyệt muội muội đã chuẩn bị hết rồi, chỉ còn mình con…" Nói xong, Lâm Cảnh Nhàn bắt đầu rơi lệ.
"Cháu biết, người cháu gả chính là Trình nhị công tử, không bằng vị đại công tử của Trình phủ kia, vốn con chỉ cần một ít của hồi môn là được, nhưng dù gì cháu cũng là đích tiểu thư của Lâm phủ, nếu phần hồi môn không ra gì, thì người của Trình phủ sẽ nghĩ như thế nào đây? Chỉ e bọn họ sẽ nói người làm quản gia trong Lâm phủ chúng ta, không hiểu phép tắc!" Lời nói Lâm Cảnh Nhàn ám chỉ rất rõ ràng.
Nghe thấy Lâm Cảnh Nhàn nói đến đây, Trần di nương liền thầm nói, hỏng rồi!
Trước kia,bà đã từng nhận lời với Lâm Cảnh Nhàn, là sẽ chuẩn bị cho nàng một phần hồi môn giống Lâm Cảnh Nguyệt, nhưng bây giờ mọi việc đã được giải quyết ổn thỏa, cho dù Lâm Cảnh Nhàn có muốn gây chuyện cũng không thể ầm ĩ được, bà thì đang muốn đổi ý rồi đó.
Chí ít, hôm nay, chỉ có thể nói lý do, vì vội vàng đặt mua đồ cưới cho nữ nhi mình, nên về phần Lâm Cảnh Nhàn, bà vẫn đang lần lựa chưa chuẩn bị kịp! Chỉ có thể trí hoãn, đến lúc đó cứ cố hết sức lừa gạt rồi cho qua luôn.
Lâm Lão phu nhân nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Cảnh Nhàn, trong lòng cảm thấy có chút đau lòng, tuy là bà không thích đứa cháu này lắm, nhưng hiện giờ bà cũng cảm thấy Trần di nương làm vậy cũng có phần hơi quá đáng.
Đã cướp đi Trình đại công tử, bà cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng hiện giờ, phần hồi môn này, nếu quá khắc khe với Lâm Cảnh Nhàn, thì quả là không đúng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...