Lâm Gia Thiếu Nữ

Lâm Cảnh Nhàn liếc nhìn Trình Tri Quân một cái, phát hiện sắc mặt Trình Tri Quân có chút ửng đỏ, nàng liền đưa tay ra…

Trình Tri Quân theo bản năng muốn né tránh.

Lâm Cảnh Nhàn hừ lạnh một tiếng:"Để ta xem thử huynh có phát sốt không, huynh không phải là nữ nhi, còn làm ra dáng vẻ kì quái này làm gì chứ?"

Sắc mặt Trình Tri Quân lại đỏ ửng lên, hắn không biết là do bị kích thích bởi lời nói của Lâm Cảnh Nhàn, hay còn bởi vì lý do nào khác nữa.

Khi Lâm Cảnh Nhàn đặt tay lên trán của Trình Tri Quân, Lâm Cảnh Nhàn phát hiện đầu của Trình Tri Quân đã nóng lên, nàng nhíu nhíu lông mày nói:"Huynh đang sốt rồi."

Trình Tri Quân thế nhưng lại không có phản ứng gì, chỉ thản nhiên nói:"Vậy thì, cứ phó thác cho trời thôi."

Lâm Cảnh Nhàn nhìn Trình Tri Quân, căm tức hắn mang dáng vẻ rèn sắt không thành thép, cái này giống như lợn chết không sợ bị trụng nước sôi vậy, đã thành như thế rồi, lại vẫn không chịu mau chóng nghĩ ra biện pháp.

Lâm Cảnh Nhàn cuối cùng cũng hiểu rõ, kiếp trước Trình Tri Quân mất mạng cũng là do chính hắn tự mình tìm lấy.

Lâm Cảnh Nhàn không còn cách nào khác, liền đi ra ngoài lấy nước một mình.

Chờ đến khi Lâm Cảnh Nhàn đi ra ngoài rồi, hai mắt Trình Tri Quân liền sáng lên, hắn duỗi tay ra, lần mò lấy xuống túi gấm được đeo trên thắt lưng mình, sau đó lấy ra một viên thuốc uống vào.

Nhìn dáng vẻ của hắn lúc này, nào là muốn chết chứ, trong lòng hắn vốn đã tính toán trước mọi việc, chỉ là không biết, vì sao Trình Tri Quân lại nói ra những lời kia với Lâm Cảnh Nhàn mà thôi.

Sau khi Lâm Cảnh Nhàn bưng nước quay trở vào, nàng liền lấy khăn lau trán cho Trình Tri Quân.


Cũng không biết là do vừa nãy Trình Tri Quân uống viên thuốc kia đã có tác dụng, hay là do Lâm Cảnh Nhàn dốc lòng chăm sóc hắn, tóm lại là, vào lúc nửa đêm, cuối cùng Trình Tri Quân đã không còn sốt nữa.

Bên ngoài trời lại bắt đầu đổ mưa to, Lâm Cảnh Nhàn Cảnh Nhàn ngồi ở trên ghế, cảm thấy đêm nay khó mà dễ qua.

Bây giờ ngồi nhìn lại, nàng cũng đã bị kéo dính tại nơi này, muốn trở về cũng không được, cho dù nàng có thể rời khỏi đây, nhưng cũng không thể để Trình Tri Quân ở lại, hơn nữa nửa đời hạnh phúc về sau của nàng còn phải phụ thuộc vào Trình Tri Quân hắn bảo hộ cho.

Huống chi, bây giờ nàng không có cách gì để rời đi, chung quy cũng đâu thể bắt Trình Tri Quân đưa nàng ra ngoài, vết thương của hắn vẫn còn đang không ngừng chảy máu, nếu còn bắt hắn dùng sức chỉ sợ vết thương lại nứt ra.

Dù sao nàng cũng là người từng chết qua một lần, trong lòng hẳn sẽ có vài phần độ lượng hơn so với người thường, lúc này, nàng đã điều chỉnh tốt tâm lý của mình, thôi tới đâu hay tới đó vậy, giờ cũng đã ở đây rồi, dù có nôn nóng cũng chỉ vô dụng thôi?

Chẳng qua ngồi ở đây, quả thực có một chút không được thoải mái cho lắm.

Vào nửa đêm Trình Tri Quân tỉnh dậy, liền nhìn thấy Lâm Cảnh Nhàn đang ngồi ở bên giường, đã dựa vào cạnh gường ngủ thiếp đi.

Khi nhìn thấy khuôn mặt rạng rỡ nhưng mang nét mệt mỏi của Lâm Cảnh Nhàn, Trình Tri Quân khẽ cau mày lại.

Hắn vươn một tay ra, kéo lấy Lâm Cảnh Nhàn nằm lên giường một cách nhẹ nhàng.

Mặc dù đã cố ý cẩn thận dùng lực, nhưng miệng vết thương vẫn có chút đau, cũng may toàn thân Lâm Cảnh Nhàn nhẹ bẫng, không quá nặng, chỉ dùng lực bằng một tay cũng đủ kéo một người lên.

Sau đó Trình Tri Quân nhích gần vào bên trong, vớ tay lấy một chiếc chăn bông đặt xuống ngăn cách giữa hai người bọn họ.


Chỉ là, Lâm Cảnh Nhàn tuy người đã ngủ, nhưng không an ổn lắm.

Có lẽ do đổi chỗ, nên nàng đã gặp ác mộng.

"Trình Tri Hiểu…." Lâm Cảnh Nhàn nói mớ trong giấc mộng.

Một tiếng nói mớ này,  ở trong giấc mộng của nàng, là tràn đầy hận ý, nhưng mà trong lúc nói ra, lại mang theo vài phần cảm giác bách chuyển thiên hồi*

*đại ý là tâm tư rối bời, thay đổi liên tục.

Rơi vào trong tai của Trình Tri Quân, liền khiến sắc mặt của hắn hơi đông lại, đến khi Trình Tri Quân nhìn lại Lâm Cảnh Nhàn, bên trong ánh mắt của hắn đã mang theo chút lạnh lẽo.

(hehe, huynh đã biết ghen: kaka)

Rốt cuộc Trình Tri Quân đã quá mệt mỏi và suy nhược, cũng mơ màng thiêm thiếp đi vào giấc ngủ.

Cho đến khi bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chim kêu, Lâm Cảnh Nhàn mới đột nhiên tỉnh lại.

Lúc tỉnh lại, theo thói quen thông thường nàng sẽ ngồi dậy, tiện tay ấn xuống giường một cái.

Nhưng cái ấn tay này trực tiếp ấn lên trên người của Trình Tri Quân.


Trình Tri Quân khó chịu hừ lên một tiếng, đột nhiên liền mở bừng mắt ra.

Lâm Cảnh Nhàn sợ đến hết hồn, nàng lập tức bước xuống liền ngã vào trên người của Trình Tri Quân, Lâm Cảnh Nhàn hơi sững sờ, sau đó liền nhớ lại chuyện ngày hôm qua, đây không phải là giường của nàng, mà là căn viện bỏ hoang của Trình Tri Quân cơ mà!

Chỉ là…Làm thế nào mà nàng có thể lên được giường của hắn chứ?

Chẳng lẽ giữa đêm ngủ không yên nên tự mình trèo lên sao?

Nghĩ đến đây, sắc mặt của Lâm Cảnh Nhàn trở nên kỳ quái, tay chân có chút chập choạng nhanh chóng rời khỏi người của Trình Tri Quân bước xuống giường.

Trong lòng không ngừng lẩm bẩm, xong rồi xong rồi, nam nữ thụ thụ bất tương thân, tuy rằng nàng sống lại một kiếp cũng không để ý đến chuyện này, nhưng ai có thể đảm bảo Trình Tri Quân hắn không để bụng chứ?

Nếu để Trình Tri Quân cảm thấy, bản thân nàng là một nữ nhân không biết chừng mực ý tứ, về sau nàng gả qua cho hắn, hai người còn có thể chung sống hòa thuận với nhau được sao?

Lâm Cảnh Nhàn vẫn luôn hy vọng, lúc Trình Tri Quân còn sống,  bọn họ có thể chung sống hòa thuận với nhau.

Chờ Lâm Cảnh Nhàn leo xuống, Trình Tri Quân mới cảm thấy thân thể hắn đã khá hơn rất nhiều, nhưng sắc mặt vẫn có chút tái nhợt, cho dù là ai bị người khác đập trúng vết thương, thì đều cũng sẽ có chút ít cảm giác.

Lâm Cảnh Nhàn tự cảm thấy đuối lý, cúi đầu nói:"Để ta xem vết thương cho huynh."

Chờ đến khi Lâm Cảnh Nhàn vén lên miệng vết thương, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, miệng vết thương đã đóng lại, chỉ cần không vỡ ra, thì sẽ không có vấn đề gì cả.

Nàng không ngờ Trình Tri Quân có thể hồi phục nhanh đến như vậy.

"Trong ngăn tủ ở đằng kia, có y phục, muội đến lấy một cái giúp ta thay." Trình Tri Quân chỉ chỗ cho Lâm Cảnh Nhàn.

Lâm Cảnh Nhàn vội vàng đi lấy y phục, chỉ cần Trình Tri Quân đừng truy hỏi chuyện, làm sao nàng có thể bò lên giường hắn, có bảo nàng làm gì nàng cũng sẵn lòng a.


Rốt cuộc Trình Tri Quân cũng không tiện thay y phục, vì vậy Lâm Cảnh Nhàn không thể làm gì khác ngoài việc da đầu tê dại* cũng phải miễn cưỡng đến giúp hắn.

(có thể hình dung là có một cảm giác cực kỳ sợ hãi)

Đợi đến khi Lâm Cảnh Nhàn nhìn thấy bóng lưng của Trình Tri Quân, nàng có chút sững sờ, trên lưng là một vết thương dữ tợn, tuy rằng đã lành nhưng vẫn còn để lại vết sẹo.

Đây chính là vết thương do lần trước nàng và Trình Tri Quân cùng nhau rớt xuống núi để lại.

Mặc dù Lâm Cảnh Nhàn biết Trình Tri Quân coi nàng như nha hoàn để sai bảo, nhưng vì ngổn ngang trăm mối bên lòng, nên nàng cũng quên luôn ngượng ngùng xấu hổ.

Sắc mặt Trình Tri Quân nhàn nhạt nói:"Chuyện hôm qua cảm ơn muội, bây giờ ta sẽ đưa muội ra ngoài."

Khi cả hai đã đến gần bức tường của sân viện, Trình Tri Quân lại dùng sức mang Lâm Cảnh Nhàn đi ra ngoài.

Lâm Cảnh Nhàn quan tâm hỏi:"Vết thương của huynh sẽ không sao chứ?"

"Đã cầm máu rồi, ta sẽ cẩn thận hơn, không có gì đáng ngại nữa." Trình Tri Quân mở miệng nói.

Lâm Cảnh Nhàn gật đầu nói:"Vậy, huynh tự mình chăm sóc cho tốt, ta trở về đây."

Chờ nói xong, Lâm Cảnh Nhàn muốn cắt đứt đầu lưỡi mình luôn, nàng quan tâm đến hắn làm gì chứ? Cho dù có thực sự quan tâm hắn, thì cũng không nên nói ra mà.

Nếu để Trình Tri Quân hiểu lầm điều gì đó, thì thật là không tốt rồi.

Lâm Cảnh Nhàn chỉ đơn giản là muốn gả cho Trình Tri Quân để làm quả phụ, chứ không hề muốn dính líu phần tình cảm nào với hắn cả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui