Ngay trong buổi tối phát sóng vòng công diễn đầu tiên, giai đoạn một của kênh bình chọn cũng chính thức đóng lại.
Các thực tập sinh được gọi đến phòng hóa trang vào sáng hôm sau, Du Nhậm hôm may cũng dậy sớm để trang điểm và làm tóc, dù sao thì hôm nay cũng là ngày công bố bảng xếp hạng lần thứ nhất, cho nên đội ngũ chương trình từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài đều cực kỳ chú trọng.
Mái tóc đen của Đồng Quyện được tạo kiểu hơi xoăn, mặc dù như vậy trông đầu sẽ to hơn một chút nhưng lại khiến anh giống hệt như một hoàng tử bé.
Trong khi đó Bùi Tư Nhiên lại được tạo kiểu đơn giản, mái tóc đen bồng bềnh được stylist tạo thành tóc mái hình trái tim, để lộ vầng trán sáng bóng, thoạt nhìn lại càng A hơn.
Điều này khiến Đồng Quyện không khỏi ngưỡng mộ, đến khi nào thì stylist của anh cũng tốt bụng mà trang điểm cho anh với tạo hình như vậy đây.
Đội ngũ chương trình đã mời đến đây mười nhà tạo mẫu, ngoài ra cũng nhắc nhở bọn họ đây chỉ là một buổi ghi hình bình thường, chỉ cần trang điểm tươi tắn trang nhã và không cần quá lòe loẹt cho các thực tập sinh là được.
Tuy nhiên ngay cả khi không có yêu cầu cao, thì cũng phải đến gần ba tiếng đồng hồ để trang điểm xong cho toàn bộ ba mươi người.
Các thực tập sinh đã đến trường quay sau khi kết thúc việc trang điểm, dưới sự sắp xếp của các nhân viên, họ đã đứng đợi ở nơi đó cho đến khi Du Nhậm tới.
Những chiếc ghế dành cho số thứ tự từ 25-30 người trên sân khấu đã bị mang đi, con số trên chiếc ghế cuối cùng là 24.
Nhìn thấy những điều này, nỗi buồn về việc phải chia tay chợt trào dâng trong lòng bọn họ không sao giải thích được, mặc dù trước khi quay chương trình thì các thực tập sinh còn chưa quen biết, nhưng sau khi trải qua ngần ấy thời gian sinh hoạt chung giữa bọn họ vẫn có phần nào tình cảm dành cho nhau.
Những thực tập sinh biết rằng những người ở top sau sẽ rơi vào trạng thái nguy hiểm, nên không có tâm trạng để nói chuyện gì, còn những thực tập sinh ở vị trí cao hơn cũng không phải kiểu người hay nói nhiều, hiện trường quay vốn luôn ồn ào đến nhức cả đầu chợt yên tĩnh đến lạ thường.
Đứng bên trái Đồng Quyện là Bùi Tư Nhiên, còn bên phía tay phải của anh là Sơ Phương An và Chung Diệc, phía sau còn có Tôn Lạc Đệ cùng Văn Úc và một vài thực tập sinh anh biết tên nhưng nhưng không quen mặt lắm.
Ở nơi nào có người là nơi đó có bè có nhóm, tuy rằng mọi người đều là sinh hoạt trong tập thể chung nhưng thường là vẫn làm việc theo nhóm, thế nên đến bây giờ vẫn có những thực tập sinh Đồng Quyện chưa từng nói chuyện qua, anh lại thuộc dạng mù tên không hay nhớ được tên của mọi người cho lắm, cũng may là bên cạnh còn có Bùi Tư Nhiên có thể giúp anh giải đáp những thắc mắc.
Không lâu sau Du Nhậm cũng đã xuất hiện tại hiện trường ghi hình, anh ấy mặc một bộ vest màu xanh đậm, thoạt nhìn trông khá trang trọng.
Sau khi ghi hình nhiều ngày, ngoại trừ sân khấu đầu tiên và công diễn đầu, phong cách của Du Nhậm hiếm khi có vẻ ngoài điển trai đến như vậy, vì vậy anh ấy đã giành được sự hò hét của các thực tập sinh ngay khi xuất hiện trên sân khấu.
“Được rồi, các bạn thân mến!” Du Nhậm mỉm cười bảo mọi người ngừng lại, “Chào buổi sáng, thời gian qua tổ chương trình có lòng đã để các bạn được nghỉ ngơi vài ngày, mọi người cảm thấy thế nào?”
Các thực tập sinh đều nhao lên trả lời, một số nói rằng họ đã có những ngày nghỉ rất tuyệt, nhưng cũng có những người khác cảm thấy điều đó thật nhàm chán.
“Cho dù các bạn đã trải qua kỳ nghỉ của mình như thế nào chăng nữa, thì đó cũng đều là chuyện đã qua, hôm nay muốn các bạn tập hợp lại ở đây chính là vì để phát triển tốt đẹp hơn trong tương lai.” Du Nhậm nói tiếp, “Có lẽ các bạn cũng đã biết rằng cuộc bỏ phiếu cho giai đoạn đầu tiên của chương trình chúng ta đã kết thúc, sau cuộc bỏ phiếu này các thực tập sinh có xếp hạng từ 25-30 sẽ phải nói lời tạm biệt với chương trình.”
“Trong khoảng thời gian này, các bạn đã làm việc rất chăm chỉ, một số bạn bị thương nhẹ, một số bạn còn tập luyện đến tận nửa đêm, chúng tôi đều nhìn thấy sự cố gắng của tất cả mọi người.
Mặc dù sẽ có người hôm nay phải rời khỏi đây, nhưng đó cũng là để bắt đầu một tương lai tốt đẹp hơn.”
“Được rồi, không lan man nữa, bây giờ tôi sẽ chính thức công bố thứ hạng của các thực tập sinh trong vòng loại trừ đầu tiên này.”
Du Nhậm giơ tấm thẻ trên tay mình lên và nói: “Chúng ta sẽ cùng nhau bắt đầu từ vị trí thứ 24 nhé!”
Những thực tập sinh đều phát ra tiếng kêu thảm thiết theo nhiều nghĩa khác nhau, nhưng bọn họ cũng đều hiểu rằng đây là chiêu trò cũ của tất cả các chương trình giải trí, không khiến người khác hoang mang style thì không thể dễ dàng buông tha cho bọn họ được đâu.
Du Nhậm bắt đầu đọc từ vị trí thứ 24 đến thứ 4, người dưới sân khấu càng lúc càng ít, không khí cũng vô cùng căng thẳng.
Tuy nhiên đến thời điểm này, Du Nhậm tạm thời quay lại nói, “Bây giờ tôi sẽ công bố thực tập sinh xếp ở vị trí thứ 25.”
Đồng Quyện không khỏi hít vào một hơi, cuối cùng cũng bắt đầu rồi sao.
Trong số rất ít các thực tập sinh anh quen biết, chỉ có Bùi Tư Nhiên và Sơ Phương An là còn đang đứng trên sân khấu cùng mình, trong lòng Đồng Quyện biết rõ bọn họ đều sẽ không bị loại, vậy thì năm người còn lại khác sẽ phải rời khỏi chương trình.
Năm người kia thuộc về nhóm Đồng Quyện quen mặt, có một người tên là Lộ Cảnh Đồng anh có chút ấn tượng, đó là cậu bạn bị ngã khi bước xuống ô tô ở tập một, cũng là người cùng công ty với Tôn Lạc Đệ.
“Thực tập sinh thứ 25 nhận được 704.225 phiếu bầu.
Cậu ấy là Lộ Cảnh Đồng đến từ Hoa Trung Hàn Ảnh.”
Chỉ thiếu một bước nữa thôi.
Trong lòng mỗi người đều có chút tiếc nuối, nhưng không có cách nào, hiện thực vốn là tàn khốc như vậy đấy.
Đồng Quyện có vẻ nhẹ nhõm hơn khi nhìn thấy đó là Lộ Cảnh Đồng, nhưng không biết vì sao vẫn không khỏi thở dài một hơi, anh ngẩng đầu lên nhìn về phía vị trí thứ 12 của Tôn Lạc Đệ.
Biểu cảm của cậu ta không rõ ràng lắm, nhưng Đồng Quyện cảm thấy Tôn Lạc Đệ đang cố kìm nén bản thân để không bật khóc.
Cảm xúc của Đồng Quyện cũng bị ảnh hưởng theo, anh bắt đầu có những suy nghĩ lung tung.
Nếu lần sau người bị loại là mình, thì sẽ phải đứng chung với các thực tập sinh khác và lắng nghe thứ hạng không đạt yêu cầu của bản thân ư, là anh phải rời xa những người bạn thân thiết của mình, là anh phải rời khỏi đây rồi lại chiến đấu một mình, đồng thời sẽ không ngừng nhắc nhở bản thân đây chỉ là một giấc mơ thôi sao….
Đồng Quyện thậm chí không dám nghĩ về điều đó.
Không biết tại sao, nghĩ đến việc phải chia xa với Bùi Tư Nhiên lại khiến anh cảm thấy rất buồn.
Dường như cuộc sống bỗng thiếu đi một mảng lớn và sẽ trở nên thật trống rỗng, làm thế nào cũng không quen nổi.
Đồng Quyện không khỏi quay đầu liếc nhìn người kia đang đứng bên cạnh mình, trông thấy Bùi Tư Nhiên cũng quay lại nhìn, anh lại không giống như mọi khi mà thay vào đó là dành cho cậu một nụ cười mỉm.
Bùi Tư Nhiên vốn tưởng rằng Đồng Quyện sẽ nhìn mình bằng ánh mắt giống như mọi lần, nhưng không ngờ lần này anh còn mỉm cười với cậu, lại còn cười đẹp đến như vậy, điều này khiến cậu nhất thời sững sờ, ngơ ngác nhìn vào cánh môi của Đồng Quyện.
Bầu không khí tại trường quay rất nặng nề, Đồng Quyện chỉ khẽ mím môi nhìn sang Bùi Tư Nhiên, đôi mắt xinh đẹp vẫn chưa hoàn toàn cong lại thành hình trăng khuyết nhưng đã đủ để khiến cậu cảm thấy yên tâm.
Thế giới này vốn không có gì là không thể thay đổi, có người rời đi thì cũng có người sẽ đến, nhưng Đồng Quyện và Bùi Tư Nhiên thì khác, ở đây họ sẽ luôn sát cánh bên nhau, đứng giữa đám đông và nhìn nhau mỉm cười.
“Bây giờ tôi sẽ công bố vị trí thứ 3.” Du Nhậm lên tiếng.
Bùi Tư Nhiên và Đồng Quyện cùng quay đầu lại như vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ, một người nhìn mũi giày, còn người kia lại nhìn gạch lát sàn đang phản chiếu ánh đèn.
“Thực tập sinh xếp ở vị trí thứ 3 đã nhận được 8.457.546 phiếu bầu.
Cậu ấy là Sơ Phương An, đến từ Công ty Giải trí Ngư Phong.
Xin chúc mừng!”
Đồng Quyện giật mình, anh không ngờ rằng mình không phải là người đứng thứ ba.
“Quyện Quyện, không ngờ rằng cuộc cạnh tranh giữa hai chúng ta lại khốc liệt đến vậy.” Bùi Tư Nhiên thì thầm vào tai Đồng Quyện.
Mặc dù nói là cạnh tranh khốc liệt, nhưng anh lại không nghe thấy tình hình khốc liệt đến thế nào trong giọng điệu của Bùi Tư Nhiên, ngược lại còn cảm thấy có chút vui vẻ trong đó.
“Nghiêm túc tý đi!” Đồng Quyện cảm thấy bản thân chẳng hết những chuyện cần phải lo lắng, “Bây giờ vẫn đang công bố bảng xếp hạng đó.”
“Nào hai bạn không được thì thầm với nhau đâu nhé!” Du Nhậm bất lực nói, các thực tập sinh khác đều đang rất căng thẳng, thế mà hai người họ lại rất thả lỏng, khi Du Nhậm thấy Sơ Phương An đã bước đến vị trí của mình thì anh ấy bèn tiếp tục: “Bây giờ tôi sẽ công bố thực tập sinh xếp ở vị trí thứ hai đã nhận được 9.352.363 phiếu bầu.”
“Chúc mừng thực tập sinh Bùi Tư Nhiên của Công ty Giải trí Ngư Phong.”
“Đồng thời cũng xin chúc mừng thực tập sinh cá nhân Đồng Quyện, cậu ấy đã xếp hạng 1 trong vòng loại trừ đầu tiên với số phiếu là 10.536.542.”
Vị trí đứng của người xếp hạng nhất là ở nơi cao nhất trên sân khấu, là trên đỉnh kim tự tháp, sau khi Bùi Tư Nhiên đi về phía vị trí thứ hai của mình, Đồng Quyện đang định đi theo cậu thì lại bị Du Nhậm ngăn lại.
“Xin mời thực tập sinh xếp hạng 1 phát biểu về cảm nhận của bản thân.”
Hai mắt Đồng Quyện mở to, thậm chí còn muốn bày tỏ rằng mình không hề chuẩn bị gì cho điều này…
Lúc này Du Nhậm đã đặt micro vào trong tay Đồng Quyện, khiến anh chỉ đành cắn răng chịu đựng nói: “Xin chân thành cảm ơn tất cả những người hâm mộ đã bình chọn cho mình, con người mình thật ra rất ngốc nghếch nói năng cũng chậm chạp, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra được muốn nói điều gì, nhưng thực lòng mình rất cảm ơn tất cả các bạn, mình sẽ cố gắng hết sức để không phụ lòng mong mỏi của mọi người.”
Sau khi Đồng Quyện trả lại micro cho Du Nhậm, liền cúi đầu cảm ơn anh ấy một cái rồi mới trở lại vị trí thuộc về mình.
Để đến được vị trí đầu tiên, anh phải leo lên sáu bậc thang, Đồng Quyện bước đến nơi đó dưới ánh nhìn của các thực tập sinh khác và ngồi xuống chiếc ghế có ánh đèn vương miện nhấp nháy.
“Giai đoạn bình chọn đầu tiên đã kết thúc, chúng tôi vô cùng cảm ơn người hâm mộ vẫn luôn ủng hộ chương trình này, tôi cùng với ba mươi bạn thực tập sinh ở đây, xin được bày tỏ lòng biết ơn của mình đối với tất cả các khán giả đang ngồi trước màn hình.” Du Nhậm mỉm cười một cái rồi nói tiếp, “Tương lai vẫn mong được các bạn quan tâm nhiều hơn.”
Sáu thực tập sinh bị loại đã rời khỏi nơi này vào sáng nay, rõ ràng vẫn còn đến hơn hai mươi người nhưng tất cả đều thấy vắng vẻ đi không ít.
Khi sáu người kia được đưa đi, bên ngoài trời tuyết vẫn đang rơi, những chùm bông tuyết lớn từ trên trời rơi xuống, như muốn giăng một bức màn vô hình cho buổi chia tay ngay hôm nay.
Từ nay về sau, một số người đã bị chia cắt không chỉ bởi trận tuyết này, mà còn là cả nửa vòng đất nước.
“Có lạnh không?” Bùi Tư Nhiên đi cạnh Đồng Quyện, cậu khoác tay lên vai anh rồi hỏi.
Đồng Quyện lắc đầu, ai ngờ chỉ trong hơn một tháng ở thành phố B, anh đã quen với cái lạnh âm mười mấy độ, thậm chí còn thử thách thành công các môn thể thao trên băng như ném bóng tuyết và trượt tuyết.
“Lạnh cái gì mà lạnh, bây giờ trông hai người cứ như hai đứa trẻ sơ sinh lại còn sinh đôi ấy, gió mới giật cấp tám đã kêu lạnh?” Chung Diệc bĩu môi, nói, “Nếu mà nói đến lạnh thì phải là chúng tôi đây này!”
Văn Úc ở bên cạnh đột nhiên nhảy lên người Chung Diệc, cậu ta vội vàng đỡ lấy để Văn Úc không bị ngã xuống, còn liên tục mắng mỏ: “Cậu bị điên à?”
“Thế này thì không lạnh nữa rồi nhé!”
“Tôi thấy là cậu muốn tìm đến cái chết thì có, có tin là tôi sẽ cho cậu trải nghiệm thế nào là cảm giác vui vẻ khi bị ngã chết không?”
Thế rồi hai người họ bắt đầu quần nhau dưới trời tuyết.
Tôn Lạc Đệ ở bên cạnh vừa cười vừa vỗ đùi bảo: “Hai cậu bị điên hết rồi à!”
Đồng Quyện nhìn bọn họ đang bày trò, trong lòng bất chợt cảm thấy không vui, những người vẫn luôn bên cạnh anh vẫn còn ở cả đây, có gì đâu để mà cảm thấy như thế này.
Có lẽ ê-kíp chương trình cũng là vì muốn cải thiện bầu không khí ảm đạm khi có những thực tập sinh rời đi, bọn họ không vội vàng để cho những thực tập sinh khác chọn bài cho vòng công diễn thứ hai, mà trước tiên là để bọn họ đến căn tin.
“Thực ra hôm nay là Tết Nguyên đán, chúng ta ghi hình ở thành phố B nên sẽ ăn giao thừa theo tập tục của người phương Bắc.
Các thực tập sinh đã rời khỏi có thể về nhà ăn Tết, nhưng chúng ta thì vẫn phải tiếp tục chiến đấu.” Đạo diễn nói, “Dù cho chúng ta không thể về nhà, nhưng vẫn phải tổ chức gì đó trong một ngày đặc biệt như thế này.”
“Nhiệm vụ hôm nay là gói sủi cảo, cơm trưa chúng tôi cũng sẽ không chuẩn bị nữa, các bạn hãy ăn sủi cảo tự tay mình gói nhé!”
Đồng Quyện: “…”
Thôi xong, tuy rằng không phải luyện tập thì rất tốt, nhưng kiểu người không biết gói sủi cảo như anh thì chẳng phải sẽ bị chết đói hay sao..