☆ 12. Lại mọc thêm mầm...
Trong lúc hoảng hốt, Chu Hoằng vẫn có thể chú ý tới, một hai giọt nước từ trên sợi tóc rũ xuống của anh chảy xuống, rơi vào ly rượu trong tay anh.
"Cậu thực sự không có việc gì?"
Cùng với giọng nói đàn cello, Chu Hoằng liền run một cái tỉnh táo lại, nhìn nhìn ít nét lo lắng trong mắt Trương Minh, theo lập tức xoay mặt đi vội vàng nói: "Không có việc gì."
Vì che giấu xấu hổ, hắn muốn mở miệng nhắc nhở ly rượu kia không nên uống, giọt nước trên tóc rơi vào rồi, nhưng miệng còn chưa mở, chỉ thấy Trương Minh đưa ly rượu tới, mày kiếm khẽ nhướng, nói với hắn: "Uống chút rượu đi, cho tỉnh táo."
Chu Hoằng liếc anh một cái, không hề nghĩ ngợi liền nhận lấy, quỷ thần xui khiến nói tiếng "Được", sau đó hơi ngửa cổ, nuốt trọn hết ly rượu, nước tắm rơi trong rượu gì cũng không để ý nữa.
Nâng ly để lên khay trà, sau đó nhét điều khiển từ xa vào tay Trương Minh, Chu Hoằng kéo căng gương mặt đứng lên, bỏ một câu "Anh từ từ xem, tôi ngủ trước" liền đi tới phòng cho khách, rất có nét chạy trối chết.
Nhìn theo Chu Hoằng vào cửa, Trương Minh liền đứng dậy tắt TV, chậm rãi đi vào phòng tắm, bỏ khăn tắm trên người ra, vừa cột dây lưng áo choàng tắm, vừa đi ra, biểu tình lạnh nhạt nhìn không ra tâm tình gì.
Đóng cửa phòng, Chu Hoằng ngã người lên giường, nắm tóc cuộn toàn thân lại.
Xuất sư chưa kịp đánh đã tử vong, mầm tạo phản còn chưa kịp đè, lại nhú ra mầm mới...
Đến cùng do đêm đó là mồi lửa, hay là Trương Minh mới là mồi lửa, Chu Hoằng lại một chút cũng không phân biệt rõ, cũng không cách nào phân biệt rõ, vả lại, đây cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là, hắn đã không bình thường...
Nhất định phải quay về, không riêng gì vì mình, cũng vì Trương Minh... Nghĩ tới đây, Chu Hoằng lại hung hăng nắm tóc, Trương Minh đâu cần kiêng kị gì về hắn? Đây chỉ là chuyện riêng của hắn mà thôi, mặc kệ cuộc sống có hỏng bét hay không, đều là chuyện riêng của hắn, hắn tự biết hắn tuổi gì mà đòi ảnh hưởng đến cuộc sống Trương Minh.
Nghĩ vậy, Chu Hoằng bình tĩnh lại, đúng vậy, hắn đối với Trương Minh có cảm giác về phương diện kia thì thế nào? Đã định trước công dã tràng mà thôi, nực cười lại thêm hoang đường, làm hắn khinh thường. Thử hỏi, hắn có thể giống như tình cảm giữa những người khác giới, một khi thích rồi, cũng chỉ quan tâm biểu đạt tâm ý ư? Hắn không thể.
Được rồi, hiện thực cũng không giống như não người, có thể thích làm gì thì làm, tỉnh lại đi, Chu Hoằng nhắm mắt lại, phần tình cảm này dừng ở đây thôi.
Chu Hoằng đẹp mã, lại có chút khí chất phong nhã, cho nên rất có duyên với người khác giới, về mặt tình cảm cũng không có gặp quấn quýt quá lớn, toàn là hắn làm người ta bối rối thôi, lúc này hay rồi, báo ứng xác đáng, để hắn nếm được tư vị thầm mến suy nghĩ lung tung, còn là cái kiểu tự biết kết quả nữa.
Ngẫm lại hắn thế mà lại bất tri bất giác rơi vào thứ tình cảm quấy nhiễu này, làm cho hắn có cảm giác rất hoang đường.
Trời lạnh, Chu Hoằng áo quần đơn bạc đi trên đường, đang nghĩ sắp đến giữa tháng rồi, phí sinh hoạt cho ông nội còn chưa có tin tức, tiền lương còn lâu mới được phát, chẳng lẽ muốn ứng trước? Không biết có được không...
Đang nghĩ xuất thần, đột nhiên nghe phía sau có tiếng bước chân dồn dập, hình như là đi về phía hắn, Chu Hoằng lập tức cố gắng thẳng người, nhưng không đợi hắn có phản ứng quay đầu nhìn lại, cánh tay liền bị tóm gọm, theo sát sau đó là bị lỗ mãng kéo ngược về sau 90 độ.
Vừa xoay người, Chu Hoằng liền thấy một gương mặt đàn ông phóng đại, da đen nhẻm, mở to hai mắt nhìn nhìn hắn, ngũ quan căng thẳng, sắc mặt cực kỳ phức tạp, lo lắng giận dữ chồng chất.
Chu Hoằng chớp mắt, một tia mừng rỡ nhất thời xông lên đầu, nhịn không được gọi thành tiếng, "Lương Tử?"
"Con mẹ mày!"
Không chờ tiếng "Lương Tử" buông xuống, Chu Hoằng liền từ nơi khóe mắt thấy một nắm đấm thép từ sườn mặt quét qua, tốc độ cực nhanh ngoài dự đoán, Chu Hoằng ngay cả thời gian ngẩn người cũng không có, trực tiếp ăn một đấm, cơ thể thuận thế nghiêng về một phía, còn lui lại mấy bước.
Sờ lên cằm, Chu Hoằng khó tin nhìn Lương Tử, thầm nghĩ, thằng này chưa uống thuốc hay sao vậy? Đã lâu không gặp, vừa lên tới liền mắng hắn không nói, lại còn động thủ nữa.
Một đấm này lại dùng sức không nhỏ!
Cơ thể còn chưa đứng thẳng, cũng không biết rốt cuộc là làm sao, Chu Hoằng há môi, một âm thanh còn chưa phát ra, lại thấy Lương Tử giơ nắm đâm, nhào tới đánh hắn nữa.
Gặp quỷ!
Chu Hoằng nhanh chóng trốn về sau, không đánh trả, chỉ giơ hai cánh tay bảo vệ mặt kín kẽ, "Ê, mày ngừng tay!"
Mặt Lương Tử đều đỏ, cũng không nghe hắn nói, chỉ lo đập lên đầu Chu Hoằng, vừa đập vừa mắng: "Ditme mày! Cho mày trốn cho mày trốn nè! Mày con mẹ nó trốn! Chết sống không kêu một tiếng, lăn ra mà chết đi! Lăn ra mà chết đi!"
Lúc đầu Chu Hoằng cũng bị đánh thành nổi lửa, nhưng nghe vậy, lửa giận kia lập tức bị dập tắt, định chống lại, nhưng lại đổi chủ ý, liền ôm đầu tiếp tục ăn đập, đoán chừng Lương Tử hết uất ức rồi, mới cười ôm lấy hông của hắn húc lên trên, húc cho Lương Tử lảo đảo một cái ngã vào bụi cây xanh biếc bên đường, mặt dính đầy bùn.
Chu Hoằng nửa ngã lên người Lương Tử, cũng dính đầy là lá rụng, vẫn cười, vừa cười vừa chậm rãi đứng dậy, nhìn thấy sắc mặt Lương Tử càng ngày càng khó coi, động tác lại không nóng không vội, chờ đứng lên rồi, thì đưa tay cho hắn, kéo hắn đứng dậy.
Hai người tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống.
Lương Tử móc ra bao thuốc lá đưa cho Chu Hoằng, Chu Hoằng lấy ra một điếu hút, không nhanh không chậm hút vài hơi, mới kể thật nhỏ mấy chuyện vừa qua.
Chu Hoằng chỉ có một mình, đều cắt đứt hết mọi liên lạc với bạn cũ, lại một lòng một dạ muốn thoát khỏi chuyện đó, cho nên căn bản không biết bạn bè mình đã phát triển đến trình độ nào, lúc này ngẫu nhiên gặp phải Lương Tử, thấy phản ứng của hắn, mới ý thức được mình vô trách nhiệm nghiêm trọng đến mức nào.
Giản lược kể hết những chuyện đã qua, hơn nữa Chu Hoằng lại cố ý bỏ phần Trương Minh không nói, cho nên hút xong một điếu thuốc, Chu Hoằng cũng kể xong, ném tàn thuốc, hắn nghiêng mặt nhìn Lương Tử, thấy tên này há miệng, mặt mày kinh ngạc nhìn hắn không động đậy.
"Mày vào Lục Nguyên?"
Chu Hoằng nhếch môi một cái, từ trong cổ họng phát ra tiếng ừ, sau đó đưa tay móc thuốc trong ngực Lương Tử.
(cái chỗ này là hành động phát ra âm thanh nhưng không mở miệng, raw dùng 1 chữ muộn, mà ra tiếng việt thì nó dài thế này:v)
"Sao mày vào được?" Dừng một lát, giống như bừng tỉnh "À" một tiếng, tiếp tục nói, "Lẽ nào xui quá xui rồi, nên chuyển thành hên?"
Nghe xong câu này, động tác của Chu Hoằng không khỏi cứng đờ, cầm điều thuốc hung hăng trừng Lương Tử, rất có tư thế hắn mà nói tiếp nữa, liền liều mạng với hắn.
Lương Tử nhanh chóng nghiêm chỉnh thái độ, châm thuốc cho Chu Hoằng, giọng nói cũng trầm trọng, "Mày không biết đâu, lúc đó Triệu Tả tới tìm tao mấy lần, đều là hỏi tao mày ở đâu."
Vừa nghe đến hai chữ "Triệu Tả", hai mắt Chu Hoằng lập tức nheo lại, hai luồng ám quang u hàn ám khẽ lóe lên, hắn hít mạnh một hơi thuốc lá, cười lạnh một tiếng, không có gì để nói, chỉ mắng một câu: "Má!"
Lương Tử cũng thở dài một hơi, xoay mặt đi không nhìn Chu Hoằng, giọng điệu chột dạ, "Mày hiểu lầm Triệu Tả rồi."
Chu Hoằng đột nhiên quay đầu nhìn Lương Tử, trong lòng mọc lên một ngọn lửa hừng hực, không nói lời nào, chỉ mở to mắt chờ hắn nói khúc sau, hắn cũng phải tỉ mỉ nghe xem, hắn hiểu lầm chỗ nào, chuyện này sao lại có hiểu lầm!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...