Làm Dâu Xa Nhà
Từ hôm đó hai vợ chồng chiến tranh lạnh, không ai nói với ai lời nào.
Nó thì im lặng chờ đợi một lời giải thích từ anh, còn anh thì vẫn sáng đi chiều về, tối ôm con ngủ.
Không hỏi han, không gì cả…?
Ban ngày Nó cố tỏ ra mình dửng dưng lạnh nhạt như người vô hình, nhưng đêm đến là lúc Nó trằn trọc rồi lại rơi nước mắt vì tủi hờn…! Đến bây giờ Nó vẫn không hiểu lí do tại sao anh lại cư xử với Nó như vậy…? Những băn khoăn đó như một sợi dây quấn chặt tâm hồn và trái tim của Nó, để hàng đêm khi nghĩ về chuyện đó tim lại đau đớn, nước mắt rơi ướt gối hàng đêm.
Sáng nào tỉnh dậy hai mắt cứ sưng húp, đỏ au cả lên nhưng anh như không nhìn thấy hoặc là thấy nhưng lại làm ngơ.
Nay Nó gọi điện về nhà mẹ, sau một hồi hỏi han nói chuyện vu vơ chợt Nó hỏi bà:
- Nếu như giờ con ly hôn, mẹ nghĩ sao…?
- Nói cái gì vậy hả con bé này…? Bà gắt gỏng với Nó.
Nó hít thở một hơi thật sâu và kể lại cho bà nghe tất cả mọi chuyện.
Bà nghe xong thì im lặng hồi lâu rồi nói.
- Không có ly hôn gì cả…? Chọn cũng là bây tự chọn, ngày trước mẹ khuyên ngăn nhưng bây không nghe.
Giờ sướng hưởng khổ chịu, con gái gả chồng như bát nước hất đi có nhớ có thương thì ghé về chơi chứ bỏ chồng về lại đây sống mẹ không chứa đâu…!
Nhớ lấy, đàn bà phải nhẫn nhịn mà sống…! Còn nếu không nghe cứ làm theo ý mình đến lúc xách va li về đây là mẹ đuổi bây đi ráng chịu…! Bà nói với Nó.
- Nhưng mà con không thể nào chịu đựng sự tủi nhục này, con làm gì sai chứ…? Đã vậy ổng còn không chịu giải thích hay nói một lời xin lỗi nào với con cả…! Nó rưng rưng nước mắt uất ức mà nói.
- Mẹ đã nói với bây rồi…! Đàn bà phải biết sống nhẫn nhịn, chịu đựng rồi tha thứ khi mọi chuyện đã qua…! Như vậy mới gìn giữ được cuộc hôn nhân của mình, còn con cái của bây nữa, hai đứa con rồi đó…! Suy nghĩ cho chín chắn trưởng thành dùm mẹ cái…! Bà nói với Nó.
Nó cúp máy, uất ức mà khóc nấc…! Tại sao trong một cuộc hôn nhân người phụ nữ luôn phải là người chịu thiệt thòi…? Tại sao người đàn ông lại luôn cho mình cái quyền tự cho mình là đúng, dù cho họ có sai rành rành đi nữa…? Tự trọng, tôn nghiêm của người đàn ông thì cần thiết còn người phụ nữ thì không có quyền được có những cái đó sao…? Nó không cam tâm…! Nhưng nhìn vào hai đứa trẻ thơ ngây đang chơi đùa trong phòng khách lòng Nó chùn bước.
Lần cãi nhau này đã khiến tình cảm vợ chồng Nó rạn nứt, cả hai tuần không ai nói với ai lời nào…? Cứ đi qua đi lại như hai cái bóng trong nhà, chỉ có những lúc chơi đùa với con là vui vẻ…! Nhưng nếu như anh nựng con, chơi với con thì Nó sẽ tìm cớ tránh đi.
Cứ thế trôi đi thật vô vị, nhạt nhẽo…!
Tối đó hai đứa nhỏ ngủ rồi anh đột nhiên mò sang phòng ôm Nó từ phía sau.
Nó có chút mủi lòng, nhưng khi nghĩ đến sự uất ức mà mình phải chịu, Nó lại hất tay anh ra, dịch người ra một chút rồi lạnh nhạt hỏi:
- Anh không ngủ, qua đây làm gì…?
- Không làm gì cả…? Thấy thái độ của Nó anh ngồi dậy rồi đi về phòng nằm với con trai.
Đêm đó lại là một đêm nước mắt, ướt gối.
“ Một lời xin lỗi khó lắm sao…? “
Hẳn là vì nhu cầu sinh lý mới mò sang tìm mình nhỉ.,? Nực cười, từ khi nào mình lại hèn mọn đến nỗi bị coi là nơi xả sinh lý khi cần thiết vậy…? Cần thì lại dỗ dành vài câu xong chuyện thì lại không tiếc chà đạp…!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...