Làm Dâu Phú Hộ


"Lão có lời gì muốn nói, xin mời nói !"
Ông lão vuốt nhẹ bộ râu và ôn tồn lên tiếng "có phải ngài vừa âm hôn cho con trai mình một cô gái xinh đẹp tuyệt trần không ?"
Phú Hộ Cần gật đầu !
'Cô ta tuổi dần phải không ?'
"Lão muốn nói gì thì nói ra hết đi !"
Ông cụ lắc lắc chiếc mai rùa rồi rút ra một quẻ xăm "Thưa ngài, quẻ xăm này cho biết con dâu của ngài hoàn toàn xung khắc với ngài, nếu để cô ta bên cạnh, chỉ e là..."
Phú Hộ Cần không nói gì, ông quay lưng rời đi.

Dâu là do ông chọn, ông không muốn nghe bất kỳ ai nói đến con dâu mình, nhất là những lời khó nghe.
Phịch...
Nhược Linh hốt hoảng khi biết mình va phải cha chồng "c...h...a...cha..."
Phú Hộ Cần lạnh mặt, tâm trạng ông đang rất khó chịu.

Ông lại thấy lo lắng cho con dâu nên định đi tìm cô, không ngờ chỉ vừa mới quay lưng đã va phải cô.


Trong lòng ông đang thở phào nhẹ nhõm, chỉ là không muốn biểu đạt ra bên ngoài.
- Con xin lỗi cha !
"Không sao"
'Lão gia !'
Phú Hộ Cần nhìn bà hai nhưng không lên tiếng.
'Kìa lão gia tôi tìm ông nãy giờ, ông đi đâu vậy chứ ?'
"Có chuyện gì ?"
'À ! Tôi nghe mọi người bảo phía trước có một thầy bói toán, ông ấy xem quẻ rất hay, chúng ta thử ghé xem một quẻ có được không ?'
Nhìn nét mặt thành khẩn của bà hai, Phú Hộ Cần không thể từ chối.

Ông không chút phản ứng, im lặng để bà hai kéo ông đi.
Vừa đến nơi, Phú Hộ Cần nhíu mày khi nhìn thấy thầy bói số chính là ông lão vừa lúc nãy đã rút xăm cho mình.

Chân Phú Hộ Cần chợt vững như chùy, đôi mắt trở nên lạnh lùng nhìn chằm chằm thầy bói số.
Thầy bói số nhìn Phú Hộ Cần rồi lịch sự gật đầu "ông bà Phú Hộ có muốn xem một quẻ không ?"
Bà hai nhanh miệng đáp "Được...được tôi xem, tôi xem !"
Quẻ xăm này cũng y như quẻ xăm trước mà thầy bói số đã xem cho Phú Hộ Cần, cũng bảo Nhược Linh xung khắc với ông.
Bà hai thuận miệng hỏi thầy bói số "vậy chúng tôi phải làm thế nào ?"
Thầy bói số vuốt nhẹ bộ râu dài, ông ôn tồn lên tiếng "hãy mang cô ta đi tuẫn táng !"
Bà hai trố mắt lên nhìn Phú Hộ Cần nhưng thấy sắc mặt ông đang âm u lạnh lẽo nên bà không dám lên tiếng.
Thầy bói số lại nói tiếp "sau khi tuẫn táng cho cô ta xong thì sự nghiệp của ngài Phú Hộ đây còn phất cao hơn nữa !"
Phú Hộ Cần siết chặt bàn tay, ông lạnh giọng lên tiếng "từ đây về sau, tôi không muốn nghe thấy những điều thất đức như thế này thêm bất kỳ một lần nào nữa, nếu có ai đó dám làm trái thì tôi sẽ đuổi khỏi làng".
Nói xong, Phú Hộ Cần quay lưng rời đi...
Bỏ lại sau lưng là ánh mắt đầy ngạc nhiên của bà hai và cả thầy bói số.
Phú Hộ Cần mang theo một cơn thịnh nộ đi về phía gốc đa, ông vung tay đấm vào gốc đa một cú đấm thật mạnh, khiến cho vỏ cây vụn nát và rơi xuống chân ông.
"Tuẫn táng sao ?" Nhược Linh là con dâu của ông, vậy mà ai đó dám to gan.


Ông tuyệt đối không bao giờ tán thành chuyện này, tuyệt đối không.
Nhược Linh lễ bồ tát xong thì ôm mèo con đến sân sau miếu thờ ngồi chơi, giờ cô đã xong bổn phận của mình...chỉ cần ngồi đợi cha mẹ chồng lễ bái xong sẽ cùng nhau về nhà.
Hình ảnh xinh đẹp lộng lẫy và ngây thơ hồn nhiên của Nhược Linh lại làm chướng mắt bà hai.

Trong giờ phút này đây bà thật sự chỉ muốn nhào đến cào nát khuôn mặt hồ ly tinh của Nhược Linh.
Nghe thấy tiếng bước chân đang tiến về phía mình, Nhược Linh ngước mặt lên nhìn...nụ cười trên môi Nhược Linh chợt tắt, mặt cô trở nên lạnh lùng.
- Chào dì hai !
Bà hai cười khẩy rồi như nửa vô tình nửa cố ý buông một câu "Đồ đàn bà tai họa"
Nhược Linh nhíu mày, cô không rõ ý của bà hai là thế nào.

Cô vuốt nhẹ lưng mèo rồi cưng chiều nựng nịu, cô không thèm để ý gì đến bà hai...xem bà như ruồi muỗi vo ve !
Bà hai vô cùng tức giận, nhưng không thèm chấp nhặt với cô.

Vì bà nghĩ, con người hơn nhau ở cái đầu và cả gia thế.

Dám đối đầu với bà thì chỉ có một con đường để đến "đó là địa phủ !"
- Cha !
Phú Hộ Cần đưa tay vuốt nhẹ bộ lông mèo con, cảm giác mềm mại khiến ông không muốn lấy tay về.

Ông muốn vuốt ve thêm một lúc...

'Lão gia, chúng ta về thôi !'
Phú Hộ Cần nghe Mỹ Diện gọi thì khẽ ừ ! Ông đưa mắt nhìn quanh nhưng không thấy bà hai đâu.
Mỹ Diện hiểu ý Phú Hộ Cần nên dịu dàng lên tiếng "Dạ, bà hai đợi chúng ta ngoài cổng ra vào !"
Nghe thế ông mới yên tâm rời bước...
Nhược Linh cũng hiểu được sức quan trọng của bà hai trong lòng ba chồng mình ! Cô cảm thấy ngưỡng mộ ba chồng mình "hai bên có hai bà dìu bước".
Cảm nhận được mình như một người thừa nên Nhược Linh thụt lùi lại phía sau, vừa đi vừa trò chuyện với bé mèo trên tay.
Đi đến đoạn đường giữa khu rừng vắng vẻ.

Từ đâu xuất hiện một nhóm người mặc đồ đen, bịt kín mặt...trên tay cầm dao sắc nhọn.
Bà hai hốt hoảng hét lớn "cướp..."
Mỹ Diện sợ hãi nên bám chặt cánh tay Phú Hộ Cần.

Ông vỗ nhẹ lên mô bàn tay cô, ý bảo Mỹ Diện hãy bình tĩnh.
Nhóm người bịt kín mặt cứ cầm dao lao thẳng về phía Phú Hộ Cần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận