Mọi người tất bật trang trí cho lễ cưới của Nhược Linh và Phú Hộ Cần.
Đây là một lẽ cưới long trọng nhất từ trước đến giờ.
Phú Hộ Cần dồn hết tâm tư tình cảm của mình lên người Nhược Linh.
"Mọi người chuẩn bị đến đâu rồi ?"
Cũng tạm xem như hoàn chỉnh rồi thưa ông !
Phú Hộ Cần nhìn qua một lượt, cảm thấy hài lòng nên khẽ gật đầu.
Vì Nhược Linh sớm mồ côi cha mẹ, mà cha mẹ cô lại là tá điền trong làng, với thân phận cao quý như Phú Hộ Cần, lễ cưới của cô đã phải bỏ qua rất nhiều nghi thức rườm rà, chỉ giữ lại vài nghi lễ quan trọng.
Nhược Linh được trở về căn nhà tranh của cha mẹ ruột ở tạm.
Ngày lễ cầu thân !
Phú Hộ Cần điềm tĩnh đi phía trước...
Gia đinh, tay bưng mâm lễ vật đi phía sau !
Trên đường đi đến nhà cầu thân Nhược Linh, dân trong làng không ai là không trầm trồ...
//Mọi người xem, lễ cầu thân chỉ cần hai mâm đồ là được, đâu cần phải phô trương đến vậy.
Ông ta là Phú Hộ, thế nên có đến mấy chục mâm đồ.
//Ông ấy lại cưới con gái nhà ai vậy ?
Nghe đâu, cô gái này trước đây được âm hôn cho con trai lớn của ông ta.
//Ra là vậy !
…………
'Cô Nhược Linh, xin mời nhận lễ !'
Nhược Linh vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Phú Hộ Cần mỉm cười "Nhược Linh, đây là lễ vật của em".
Nhược Linh nhìn ra sau lưng Phú Hộ Cần, thấy mấy chục mâm đồ mà không khỏi hốt hoảng "nhiều đến thế sao ạ ?"
"Nhược Linh, chỉ bấy nhiêu đó có đáng kể là gì ?"
- Không cần phải nhiều đến thế đâu ạ ! Một hai mâm cho có lệ là được rồi ạ !
"Ta cưới em là vì ta yêu em, không phải ta cưới cho có lệ".
Nhược Linh thấy lòng mình vô cùng hạnh phúc.
"Nhược Linh !"
- Sao ạ ?
Phú Hộ Cần bước đến bên cạnh cô và nắm lấy tay cô "nhận lễ vật xong thì cho ta nhé !"
Nước mắt Nhược Linh bất chợt tuôn rơi "Dạ !"
"Ba ngày sau anh quay lại đón em"
- Cần, anh đi thong thả !
Tim Phú Hộ Cần đập chậm vài nhịp, ông không ngờ Nhược Linh gọi "anh" nghe êm tai đến thế ! Ông ra về, nhưng tâm tư lại đặt chỗ Nhược Linh, ông rất muốn được nghe cô gọi như thế thêm vạn lần nữa.
Ba ngày sau, là ngày lễ y kỳ !
…………
Ngày lễ y kỳ này, Phú Hộ Cần cũng mang đến mấy chục mâm cỗ, ngoài đôi đèn long phụng, trầu cau, còn có cả "rượu, trà, trái cây, bánh, thịt quay"
Phú Hộ Cần hôm nay mới được bước qua ngưỡng cửa nhà Nhược Linh, ông đi đến trước bàn thờ gia tiên !
Nhược Linh lo lắng, vì cô sớm mồ côi, lại không có họ hàng...lễ thượng đăng này, cô sẽ tự tay mình thắp đèn long phụng.
Phú Hộ Cần nhíu mày vì thương xót cho hoàn cảnh của cô !
Đợi đã !
Nghe có giọng nói ôn tồn, động tác đốt đèn trên tay Nhược Linh khựng lại.
Phú Hộ Cần lạnh lùng nhìn người đàn ông vô cùng anh tuấn, đang khoan thai tiến về phía Nhược Linh, lòng thầm đoán "chẳng lẽ là họ hàng của Nhược Linh".
Nhưng khi nhìn thấy Gia Thành đi bên cạnh người đàn ông đó thì sắc mặt Phú Hộ Cần càng âm u hơn.
Gia Thành gật đầu với Phú Hộ Cần nhưng anh không lên tiếng !
Lòng Nhược Linh xuất hiện nhiều cảm xúc, cô nhìn Thủy Thần rồi nhìn Gia Thành, thấy Gia Thành lạnh nhạt với mình, Nhược Linh thoáng buồn, nhưng rất nhanh cảm xúc ấy liền tan biến...tựa cơn gió lùa !
Gia Thành tỏ ra lạnh lùng vô cảm trước Nhược Linh, mặc dù anh đang rất buồn, rất đau khổ ! "hôm nay, cô ấy rất đẹp, cũng là mặc áo dài đỏ, nhưng đẹp hơn lần cô ấy gả cho mình, vì hôm nay cô ấy cười rất tươi !"
Nhược Linh khẽ lên tiếng "Giang Bá"
Thủy Thần gật đầu "Ta đến là để đại diện nhà gái, thắp đèn long phụng".
Sau lễ thượng đăng thì Nhược Linh sẽ được Phú Hộ Cần rước về nhà.
Đoàn người rước dâu trên con đường làng...
Nhược Linh ngồi trên võng cho gia đinh gánh về nhà.
Phú Hộ Cần thỉnh thoảng lại nhìn ra sau, thấy Nhược Linh nở nụ cười rạng rỡ trên môi, khiến lòng ông vô cùng hạnh phúc.
Một lúc sau thì đoàn người rước dâu về đến nhà, Phú Hộ Cần bế cô lên và đưa thẳng về phía phòng tân hôn.
………
Nhược Linh hồi hộp ngồi trên giường.
Két...
Nghe tiếng mở cửa, Nhược Linh bấu chặt hai tay vào ống quần...cô cảm nhận được mình đang run vì hồi hộp.
"Nhược Linh !"
Thấy cô cúi rì mặt, hai tay nắm chặt ống quần, Phú Hộ Cần thấy cô vừa đáng yêu vừa buồn cười.
"Sao vậy ?"
- Không...không sao ạ !
Phú Hộ Cần ôm lấy Nhược Linh và kéo cô nằm xuống giường.
Nhược Linh nghe cả người mình như sắp hoá đá.
"Đừng sợ !"
- Dạ !
"Mở mắt ra nhìn ta !"
Đập vào mắt cô là khuôn mặt đẹp trai lịch lãm của Phú Hộ Cần, ở khoảng cách gần như thế này, cô mới được nhìn kỹ càng hơn...Phú Hộ Cần không những rất đẹp trai mà còn rất cuốn hút.
Nét đẹp của ông già dặn theo thời gian, không có bất kỳ một thanh niên mới lớn nào có được sự cuốn hút như ông.
Nhược Linh nhìn đến ngu ngơ !
"Em nhìn xong chưa Nhược Linh ?"
Nhược Linh hốt hoảng, hết gật đầu rồi lại lắc đầu !
"Cuối cùng thì em đã nhìn xong hay chưa ?"
- Ờm...
Phú Hộ Cần khẽ cười "nếu đã nhìn xong rồi thì chúng ta động phòng".
Nhược Linh ngượng ngùng quay mặt đi !
…………
Nhược Linh dậy sớm, cô tự mình vào bếp, cô muốn tự nấu ăn cho Phú Hộ Cần !
'Bà chủ dậy sớm thế ạ ?'
- Ừm...Chào mọi người !
'Bà chủ nấu gì thế ?'
- Tôi nấu vài món ăn cho lão gia !
Mỹ Diện buồn buồn, cô lặng lẽ rời khỏi nhà bếp.
'Bà ba, đây là canh của bà !'
Nhưng người giúp việc vừa quay lại đã không thấy Mỹ Diện đâu nữa.
Nhược Linh nhíu mày và nhìn theo bóng lưng Mỹ Diện "cô ta khi nãy vào đây sao ?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...