Làm Dâu Phú Hộ


Lý trưởng, ông nghe không hiểu tiếng người sao ?
'Bẩm...bẩm ngài Chánh, phạm nhân đã nhận tội vào đêm qua, sáng nay đã bị đưa đi dìm xuống sông !'
Cái gì ???
Lý trưởng ấp a ấp úng lập lại "sáng...sáng nay, lính sai đã đưa người ra sông !"
Ông còn không mau cho người đuổi theo ngăn lại ! Vụ án còn quá nhiều nghi vấn như vậy mà ông cũng dám mang người đi dìm xuống sông sao Lý trưởng ?
'Tôi đã tra rõ ràng lắm rồi, phạm nhân cũng đã lăn dấu tay nhận tội rồi còn gì !'
Hồ đồ..."ông dám..."
Còn không mau cho người đi ngăn lại !
'Chắc là không kịp nữa rồi, thưa ngài Chánh'.
Chánh tổng quá tức giận nên thở phì phò...
Lý trưởng, tôi cảnh cáo ông...tốt nhất là nên cứu được người trở về, nếu không thì ông nhanh chóng xin từ chức đi là vừa.
'Chuyện, chuyện này...sao có thể...'
Mặt mày Chánh tổng trở nên lạnh lùng !
'Người đâu nhanh đuổi theo ngăn lại'.
Chánh tổng bắt đầu ngồi xem lại vụ án, thấy vụ án này có quá nhiều điểm đáng nghi, nên ông quyết định tra ra sự thật.

Giúp Phú Hộ Cần là một việc, nhưng độ phân minh cũng cần phải có.


……………
Bà hai cười tươi như hoa mùa xuân "thế nào rồi ? Mày sợ không ? Chút nữa thôi thì mày sẽ bị dìm xuống sông, mang theo vô số tội danh mà chết !"
Nhược Linh nhíu mày, cô thật sự không ngờ bà hai lại lộng quyền đến như vậy.

Cảm giác chiếc lồng tre này vô cùng chật chội, Nhược Linh thấy ngột ngạt khó thở.

Cô nhìn lại khung cảnh thiên nhiên tươi đẹp thêm lần cuối...biết mình hôm nay sẽ không thể thoát khỏi, nước mắt chợt lăn dài theo khóe mắt.
- Tạm biệt nhé !
Nhược Linh từ từ khép lại đôi mắt...cô có đôi mắt long lanh và trong suốt như ngọc, mỗi lần cô khóc lại càng đẹp hơn, nó tựa như đại dương xanh trong, vừa mênh mông sâu thẳm vừa lấp lánh, khiến cho người nhìn bị chìm đắm.

Bà hai vô tình nhìn thấy ánh mắt ấy, không khỏi nhíu mày "đúng là hồ ly tinh"
'Đẩy nó xuống !'
Lính sai nghe bà hai ra lệnh thì liền đá chiếc lồng tre...
Chiếc lồng tre bắt đầu lăn xuống mé...và rồi...!
"Dừng lại !"
Bà hai lo lắng, vì người đang chạy đến chính là Phú Hộ Cần...
"Dừng lại..."
Nghe tiếng la thất thanh của Phú Hộ Cần, lính sai quay sang nhìn bà hai "Thưa bà...chúng ta..."
Bà hai khẽ lắc đầu "mặc kệ ông ta !"
Tõm...tõm...tõm...
Âm thanh tóe nước chói tai...chiếc lồng tre chìm nghỉm xuống đáy...
"Nhược Linh !"
Phú Hộ Cần vội lao theo...ông lặn xuống tìm, nhưng mãi vẫn chưa thấy.

Lòng ông lúc bấy giờ vô cùng nôn nóng "Nhược Linh...Nhược Linh nhất định sẽ không sao".
"Gia đinh đâu...nhanh lặn xuống tìm người".

// Dạ thưa ông !
Mọi người nhiệt liệt tìm kiếm...!
Mấy hôm nay Phú Hộ Cần đã phải mất ăn mất ngủ để chạy chọt khắp nơi, tìm cách cứu Nhược Linh.


Ông phải ngày đêm lặn lội đến tìm Quan huyện, nhưng vì Quan huyện có việc bận đột xuất nên không thể về làng giúp đỡ Phú Hộ Cần, ông bảo Phú Hộ Cần đến tìm gặp Chánh tổng.

Chánh tổng một phần là vì phụng mệnh Quan huyện và một phần cũng vì giao tình nhiều năm qua với Phú Hộ Cần nên mới lặn lội đường xá xa xôi đến xử vụ án này.
Cả Phú Hộ Cần và Chánh tổng đều phải đi đường không ngừng nghỉ, không kể ngày và đêm...hy vọng là sẽ đến kịp.

Phú Hộ Cần cũng lường trước được sự việc, nếu Lý trưởng có ép Nhược Linh nhận tội, thì cũng phải giữa trưa nay mới xử tử, nhưng không ngờ bà hai lại đưa Nhược Linh đi trước một bước.
Phú Hộ Cần ra lệnh cho gia đinh lặn xuống đáy sâu tìm Nhược Linh, nhưng không hiểu sao mọi người đã phải lặn xuống rất sâu mà vẫn không tìm được.

Đã hơn canh giờ trôi qua nhưng chưa thể tìm được Nhược Linh, lòng Phú Hộ Cần như chết theo dòng sông lạnh.
"Làm sao có thể như vậy chứ ? Đã hơn canh giờ, e là lành ít dữ nhiều !"
...----------------...
Ở một nơi khác !
Nhược Linh từ từ mở mắt ra, trước mắt cô là một khung cảnh hoàn toàn xa lạ, cô khẽ nhíu mày "đây là đâu ?"
'Tỉnh lại rồi sao cô gái ?'
Nhược Linh về phía phát ra giọng nói, nhưng không thấy ai...chỉ thấy một vầng sáng lung linh..."là ai ?"
Ta là Thủy thần cai quản nơi này, trong lúc du ngoạn tình cờ gặp cô đang bị nạn nên cứu cô về đây !
- Đa tạ Thủy Thần đã ra tay cứu giúp, ân tình này Nhược Linh nguyện ghi khắc.

'Không nên quá bận tâm, ta chỉ là tiện tay giúp đỡ người qua đường !'
Nhược Linh nhìn vào chiếc vòng ngọc trên tay mình, cô rất lo lắng..."Không biết Gia Thành thế nào rồi !"
'Cô không được vui sao ?'
- Dạ không hẳn là vậy, thưa ngài !

'Ta thấy mắt cô đượm buồn !'
- Một lần nữa Nhược Linh xin đa tạ Thủy Thần đã ra tay cứu giúp !
Thủy Thần nhìn Nhược Linh không chớp mắt "không ngờ rằng dương gian lại có một cô gái xinh đẹp tuyệt trần đến vậy !"
'Tên cô là Nhược Linh sao ?'
- Dạ phải thưa Thủy Thần !
'Cứ gọi ta là Giang Bá'
- Dạ !
'Sao cô cứ sờ vào chiếc vòng tay đó mãi vậy ?'
Nhược Linh cúi mặt xuống nhìn vào chiếc vòng ngọc "đây là chồng của con thưa Thủy Thần !"
'Hửm ?'
Nhược Linh bắt đầu kể về những chuyện đã xảy ra trong thời gian qua.

Thủy Thần càng nghe càng thương xót cho số phận của Nhược Linh..."không ngờ số kiếp của cô lại khổ đến vậy...sau này hãy ở lại chỗ ta, ta sẽ ban cho cô một cuộc sống giàu sang phú quý.

- Nhưng...!
'Không nhưng nhị gì cả, nếu cô trở về thì người phụ nữ độc ác đó lại tiếp tục hãm hại cô'.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận