Làm Dâu Phú Hộ


Phú Hộ Cần từng bước vững chãi cõng Nhược Linh từ cánh rừng rộng lớn trở về làng...
Có rất nhiều ánh mắt đang soi mói.
'Kia có phải là Phú Hộ Cần không vậy mọi người ?'
'Đúng rồi, chính là ông ấy !'
//Ông ta đang cõng ai vậy nhỉ ?
//Không biết nữa !
Phú Hộ Cần vẫn điềm tĩnh bước về phía trước, mặc kệ những lời xì xầm kia.
- Cha !
"Sao vậy ?"
- Cha thả con xuống đi, để mọi người nhìn thấy thì không hay cho lắm !
"Chân đang bị thương mà vẫn muốn tự đi ?"
- Dạ nhưng mà...
"Không thấy bản thân mình quá ồn ào sao ?"
Nhược Linh chợt câm như hến, cô không ngờ Phú Hộ Cần lại hỏi cô câu này.

Cô giữ im lặng, không dám lên tiếng nữa.
Thấy mọi người nhìn mình chằm chằm, Nhược Linh có cảm giác ngột ngạt.

Cô cúi mặt sát vào lưng Phú Hộ Cần để mọi người không nhìn thấy mặt cô...cô có thể ngửi thấy mùi hương trên cơ thể Phú Hộ Cần, mùi hương nam tính xộc vào mũi, khiến cho cô có cảm giác rất an toàn.
Nhược Linh khẽ thở dài !

Phú Hộ Cần khựng lại và khẽ hỏi "sao lại thở dài ?"
- Dạ không có gì ạ !
"Nhược Linh !"
- Dạ !
"Hãy ở bên cạnh ta"
Nhược Linh nhíu mày, cô không hiểu câu này có ý nghĩa gì mà Phú Hộ Cần đã nói với cô đến ba lần.
Cả hai chợt im bặt, nhường chỗ cho những tiếng chim ca ríu rít.
Một lúc sau thì cũng về đến nhà, Phú Hộ Cần dừng bước trước cổng nhà.

Ông thật sự không muốn bước vào, một khi chân bước vào cánh cửa kia thì cảm giác ấm áp này không còn nữa !
Lúc bấy giờ Nhược Linh đang ngủ say trên lưng Phú Hộ Cần.
Cánh cửa rào cuối cùng thì cũng được mở rộng ra...
'Thưa ông mới về !'
Phú Hộ Cần đi thẳng vào phòng khách, dưới bao ánh mắt ngạc nhiên và hốt hoảng của đám người làm.
Bà hai lạnh mặt "Lão gia, ông như vậy là ý gì ?"
Phú Hộ Cần không thèm đáp lời bà hai, ông lạnh lùng bảo gia đinh đi gọi thầy lang về khám cho Nhược Linh.

Bản thân mình vẫn còn cõng Nhược Linh trên lưng.
Bà hai nghiến răng và rít lên từng chữ "Nhược Linh, mày giỏi lắm !"
Về đến phòng Nhược Linh, Phú Hộ Cần nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, lấy gối kê đầu cho cô.

Thấy cô vẫn còn ngủ rất ngon, ông ngồi nhìn cô đến xuất thần.
Cốc...cốc...cốc...
"Vào đi !"
'Thưa ông, thầy lang đã đến'
"Gọi ông ấy vào"
Nhược Linh từ từ mở mắt ra, đập vào mắt cô là khuôn mặt lạnh như băng của Phú Hộ Cần.

Cô quay mặt đi, không hiểu sao cô lại cảm thấy rất sợ chạm vào ánh mắt của Phú Hộ Cần.
Thầy lang ôm hộp đựng dụng cụ bước vào "Chào ngài Phú Hộ !"
Phú Hộ Cần khẽ lên tiếng "nhanh đến khám chân cho cô ấy !"
Thầy lang giật giật mi mắt, lòng thầm nghĩ "ông Phú Hộ gọi mợ cả nhà ông ấy là cô ấy sao ? Ôi cách xưng hô này...thật là thời thượng".
"Còn ngây ra đó làm gì ?"
Thầy lang hốt hoảng "tôi...tôi khám ngay đây !"
'Mợ cả bị thương ở đâu ?'
"Ở chân !"
Nhược Linh còn chưa kịp trả lời thì Phú Hộ Cần đã nhanh miệng lên tiếng...

Thầy lang bắt đầu thăm khám rồi bó thuốc giúp Nhược Linh.
Phú Hộ Cần ngồi bên cạnh quan sát từng cử chỉ của thầy lang.
Cộp...
A...a...
Phú Hộ Cần nhíu chặt mày "Ông không thể nhẹ tay hơn một chút à ?"
Thầy lang toát mồ hôi hột "tôi...tôi xoa nắn để gân cốt giãn ra, để như thế này thì rất lâu khỏi !"
Thấy Phú Hộ Cần lo lắng, Nhược Linh dịu dàng lên tiếng "con ổn ạ !"
Nghe thế, mày Phú Hộ Cần mới giãn ra...
'Mợ cả, trong thời gian này không nên xuống giường, để khỏi phải ảnh hưởng đến gân cốt !'
- Dạ thưa thầy !
Thầy lang cúi đầu chào Phú Hộ Cần ra về.
- Cha về nghỉ ngơi đi ạ ! Cha đã cõng con suốt quãng đường dài, chắc là mệt lắm rồi đúng không ?
"Ta không thấy mệt !"
Phú Hộ Cần ngồi xuống bên cạnh Nhược Linh, ông lấy ra chiếc hộp nhỏ rồi nhẹ nhàng mở nắp đậy, bên trong hộp là sợi dây chuyền có mặt Phật ngọc rất đẹp.

Màu xanh biển, cũng là màu mà Nhược Linh rất thích.
"Đeo nó vào !"
Nhược Linh nhận lấy, cô cũng quen rồi với cách nói chuyện của Phú Hộ Cần, vì trước giờ cô chưa bao giờ nghe Phú Hộ Cần nói được một câu nào trọn vẹn và đầy đủ chủ vị.
Thấy Nhược Linh ngồi yên bất động, Phú Hộ Cần giật lấy và giúp cô đeo vào cổ.
- Cha tặng nó cho con sao ?
"Ừm !"
Nhược Linh thầm cảm khái "một sợi dây chuyền vừa đẹp vừa quý giá như thế này, vậy mà cha lại tặng cho mình".
"Có thích không ?"
- Dạ có.
Phú Hộ Cần không nói thêm gì, chỉ đứng lên rời đi !
Nhược Linh nhìn theo bóng lưng Phú Hộ Cần rồi thở dài...

- Người gì mà kỳ lạ vậy không biết !
Cô đến trước gương ngồi chải tóc, một lúc sau thì Gia Thành xuất hiện bên cạnh cô.
'Nhược Linh !'
Lúc này nước mắt trên khóe mi Nhược Linh chợt lăn dài trên má, mấy hôm nay cô đã không được gặp Gia Thành !
Gia Thành ôm lấy Nhược Linh.
A...a...
'Nhược Linh, trên người em có vật gì vậy ?'
Nhược Linh khó hiểu nhìn Gia Thành rồi khẽ lắc đầu !
Gia Thành ôn tồn lên tiếng "vừa rồi, khi ôm em, anh có cảm giác vô cùng nóng".
Nhược Linh lo lắng bước đến bên cạnh Gia Thành, lúc nãy anh đã bị ngã xuống đất.
- Anh sao rồi ?
Gia Thành hốt hoảng khi nhìn thấy mặt Phật ngọc trên cổ Nhược Linh.

Anh khẽ hỏi "sợi dây chuyền đó ở đâu mà em có ?"
- Là cha vừa tặng cho em !
'Em thích nó sao ?'
Nhược Linh gật đầu "dạ"
Gia Thành thoáng buồn, anh nhìn xuống ngực mình...ngực anh đã bị Phật ngọc làm cho bỏng nặng.
Nhược Linh vừa sờ vào sợi dây chuyền vừa mỉm cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận