Làm Dâu Phú Hộ


Phú Hộ Cần chạy như bay trở về nhà trong đêm, ngay lúc này đây lòng ông như bị thiêu đốt.

Ông về đến nhà khi trời mờ sáng, trong nhà đã có vài người làm thức dậy chuẩn bị cho bữa sáng.
Phú Hộ Cần dừng bước giữa khoảng sân rộng, trên những cành mai trắng vẫn còn đọng lại những giọt sương mai mong manh, hương thơm thoang thoảng của những đóa hoa vừa mới nở.

Ông khẽ chau mày, bầu không khí trong nhà hôm nay sao có gì đó rất quỷ dị.
Phú Hộ Cần nhanh chân bước vào nhà...
Thấy hai cậu con trai nhỏ của ông đang khóc lóc thảm thiết, hai cậu nhóc này là được bà hai sinh ra, đứa bảy tuổi, đứa năm tuổi.
Ông khẽ hỏi hai cậu nhóc "xảy ra chuyện gì ?"
'Cha, cha về rồi !'
"Hai đứa nói cha nghe đã xảy ra chuyện gì ?"
'Cha ơi, mẹ chết rồi phải không ạ ?'
Phú Hộ Cần nhíu mày, ông nhìn người giúp việc "nói ta biết, ở nhà có chuyện gì ?"
'Thưa ông, trong thời gian ông vắng nhà, nhà chúng ta đã xảy ra rất nhiều chuyện !"

Phú Hộ Cần lạnh lùng nhìn người giúp việc "nói !"
'Thưa ông, mợ cả bỏ Bạch chỉ vào thuốc dưỡng thai của bà ba, khiến cho bà ba sảy thai.

Bà hai chấp hành gia pháp, đưa mợ cả đi tuẫn táng...vừa chấp hành gia pháp xong, bà hai vì quá đau lòng cho sự bất hạnh gia đình mà uống thuốc độc tự tử !'
Chân Phú Hộ Cần lảo đảo, trụ không vững sắp ngã quỵ..."không thể nào...Nhược Linh không phải là người ác độc, không..."
Người giúp việc lại nói tiếp "Thưa ông, chuyện đã rành rành trước mắt...không nói oan cho mợ cả đâu ạ !"
Phú Hộ Cần đi chậm rãi vào sân giữa, thấy Mỹ Diện đang ngồi như người không có linh hồn, ông đau lòng thay cho người vợ trẻ, ông thấy mình thật sự rất có lỗi với Mỹ Diện.

Kể từ ngày gả cho ông, cô đã có được bao nhiêu ngày hạnh phúc ? Khi phải chịu đựng cảnh chồng chung.

Ông bước đến bên cạnh Mỹ Diện, đưa tay ra sờ vào má cô nhưng cô không có chút phản ứng gì, ông khẽ an ủi "bà đừng buồn nữa nhé ! Chúng ta rồi sẽ có thêm nhiều đứa trẻ khác, chúng sẽ rất đáng yêu".
Mỹ Diện khóc nấc lên và quay sang ôm lấy Phú Hộ Cần "Lão gia !"
"Thôi, bà đừng buồn nữa !"
...----------------...
Lúc này Gia Thành hiện thân trước nơi tuẫn táng Nhược Linh...
'Dừng tay !'
Gia Thành quay đầu lại nhìn người phía sau lưng "đạo lão..."
'Cậu đừng xen vào chuyện này, sống chết đều có số, cậu không thể làm ngược với ý trời !'
Gia Thành lạnh lùng lên tiếng "Cô ấy là vợ của tôi, tại sao tôi lại không thể cứu cô ấy ?"
'Nếu cậu dám xen vào chuyện của nhân gian thì cậu sẽ bị hủy bỏ tư cách của một vị Thần, việc làm của Thành Hoàng là bảo vệ ấm no cho dân làng, chứ không phải là để cải tử hoàn sinh !'
"Đạo lão..."
'Cậu đừng nói nữa, người dưới mồ đã chết, cậu không thể cãi mệnh trời'
Tuy đạo lão đã nói như thế nhưng Gia Thành vẫn quyết tâm cứu sống Nhược Linh cho bằng được.

'Cậu sẽ bị đọa vạn kiếp !'
Ầm...ầm...

Gia Thành dùng năng lực của mình để đưa Nhược Linh lên mặt đất, lúc bấy giờ cô đã bất động...nói đúng hơn là đã tắt thở.
Đạo lão thở dài "đúng là..."
Gia Thành vụt bay về rừng sâu, tìm hái một nắm lá rồi nhanh chóng quay trở lại, anh vắt lấy nước nhỏ vào miệng Nhược Linh, đây là lá cải tử hoàn sinh...từ lúc anh làm Thành Hoàng làng đã được nhận nhiệm vụ cai quản cây thần, nhằm để phù hộ cho dân làng giảm bớt ốm đau và bệnh tật.
Khụ...khụ...khụ...
Nhược Linh từ từ mở mắt ra, đập vào mắt cô là hình ảnh của Gia Thành, anh rất đẹp trai, cô nhìn đến ngốc nghếch..."anh...anh ta là Gia Thành phải không ?"
Đạo lão chỉ đứng bên cạnh vuốt râu, ông biết tai họa sắp ập xuống đầu Gia Thành.
Trong phút chốc, Gia Thành liền hoá thành chiếc vòng ngọc.
Nhược Linh ngỡ ngàng, cô cầm lấy chiếc vòng ngọc mân mê...cảm giác mát lạnh thật dễ chịu, cô chỉ muốn sờ mãi.

Đạo lão khẽ lên tiếng "Cô hãy giữ kỹ chiếc vòng ngọc đó, nó là hoá thân của chồng cô ! Cậu ta vì muốn cải tử hoàn sinh cho cô mà đã phạm phải luật trời, giờ bị phong ấn vào chiếc vòng ngọc đó".

Nhược Linh thương xót cho Gia Thành, cô đeo chiếc vòng vào tay..."cảm ơn lão !"
Xào xạc...!
Nghe có tiếng bước chân đang tiến về phía mình, Nhược Linh quay đầu lại nhìn...thấy Phú Hộ Cần đang buồn bã đi đến, cô chợt nhíu mày !
"Nhược Linh"
Phú Hộ Cần ôm chầm lấy cô và khẽ gọi "Nhược Linh"
Nhược Linh bật khóc "cha, con không hại dì ba".


"Được rồi, được rồi...Nhược Linh đừng sợ, có ta ở đây !"
Nhược Linh nhìn đạo lão, ánh mắt cô đượm buồn..."chuyện hôm nay, thật sự cảm ơn lão !"
Lúc này Phú Hộ Cần mới để ý đến sự có mặt của đạo lão, ông khẽ gật đầu chào đạo lão.

'Chào ngài Phú Hộ !'
Đạo lão khẽ cười và nói tiếp "chuyện xảy ra lần này, con dâu của ngài vô tội, hy vọng ngài đòi lại công bằng cho cô ấy !"
"Ta biết rồi, ta sẽ không để Nhược Linh phải chịu oan ức.

Chuyện hôm nay, thật sự rất cám ơn lão".

Đạo lão không được vui, khi nghĩ đến Gia Thành, cậu ta đang bị phong ấn trong chiếc vòng tay bằng ngọc kia.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận