Trong căn nhà tranh vách đất cuối làng, một cô gái tuổi tròn 16 được trang điểm xinh đẹp, cô lộng lẫy trong bộ áo dài đỏ thắm, đang ngồi khóc nức nở.
Tên cô là Nhược Linh, mồ côi mẹ từ nhỏ, sống cùng với cha già, cha cô cũng vừa qua đời cách đây một năm.
Hôm nay, là ngày cô phải xuất giá, đối tượng kết hôn của cô là con trai cả của Phú Hộ, tên là Gia Thành.
Gia Thành vừa qua đời vào chiều nay, Phú Hộ sai gia đinh tìm cô gái xinh đẹp nhất làng về kết hôn cùng với con trai của ông.
Qua mấy giờ liền tìm kiếm thì ông vô tình nhớ đến Nhược Linh, cô là con gái của tá điền trong làng.
Trước đây vì chạy tiền thuốc men cho cha cô mà đã vay tiền của nhà Phú Hộ, vay thì không được bao nhiêu mà cứ lãi mẹ đẻ lãi con, hiện tại cô không đủ khả năng để trả.
......................
Cách đây vài canh giờ ! Tại nhà Phú Hộ...!
"Người đâu !"
'Dạ thưa ông, gọi con có gì căn dặn ạ ?'
"Các người đến cuối làng tìm một cô gái trẻ mang tên Nhược Linh, ta nhớ cô ta đã từng đến đây vay tiền chữa bệnh cho cha cô ta, ta còn nhớ năm ấy tuy cô ta còn nhỏ nhưng nhan sắc không hề tệ !"
'Dạ thưa ông, con sẽ dẫn theo vài người đến đó ngay !'
......................
Nhược Linh bị ép phải gả cho con trai Phú Hộ để trừ đi khoản nợ khổng lồ kia.
Giờ là lúc gần nửa đêm, cô chuẩn bị đến nhà Phú Hộ cho kịp làm lễ cưới lúc 0 giờ đêm nay.
'Mời mợ cả lên võng cho kịp giờ lành !'
Nước mắt Nhược Linh càng rơi xuống dày hơn.
Cô đi đến trước bàn thờ của cha mẹ mình và đốt ba nén hương trầm...
- Cha, mẹ...con phải đi lấy chồng rồi đây !
Nhược Linh xót xa cho số phận, xót xa cho cha mẹ.
Từ nay biết có ai nhang khói ngày ngày cho cha mẹ mình.
'Mời mợ cả lên võng'
Gia đinh nhà Phú Hộ cứ giục giã liên tục không ngừng.
Nhược Linh nhìn lại bàn thờ cha mẹ rồi đau lòng rời đi.
Trong tiếng kèn vang vọng giữa màn đêm, Nhược Linh được đưa đến nhà Phú Hộ, nước mắt cô chưa ngừng rơi.
'Cô dâu đến !'
Nhược Linh được bà mai dẫn đến cạnh cổ quan tài, nắp quan vẫn chưa khép lại.
Cô liếc nhìn qua người đàn ông trong quan tài "Anh ta quả thật rất anh tuấn".
Phú Hộ khẽ nói với Nhược Linh "sau khi làm xong lễ, cô sẽ trở thành mợ cả của cái nhà này !"
"Người đâu, chuẩn bị"
Nhược Linh ngước mặt lên nhìn Phú Hộ, cô không dám lên tiếng...!
Bà mai bước đến bước đến bên cạnh Nhược Linh "Cô đừng có khóc nữa, ngoan ngoãn chút đi.
Đâu phải ai cũng có thể được gả cho nhà Phú Hộ !"
- Tôi có thể đổi ý không ?
Phú Hộ nghe thế liền lạnh lùng lên tiếng "vậy thì cô hãy thanh toán hết số nợ mà cô đã vay trước đó, cả gốc lẫn lãi là 500 quan tiền !"
Nhược Linh ngỡ ngàng nhìn Phú Hộ "nhưng tôi chỉ vay của ông có 30 quan tiền để chạy thuốc men cho cha tôi".
"Sao ? Cô muốn quỵt nợ ? Vậy thì cùng tôi lên quan ! Nhờ quan huyện giải quyết giúp...tiền của Phú Hộ Cần này là phải biết đẻ chứ, ngủ một đêm sáng ngày là sẽ đẻ con đẻ cháu đẻ chắt".
Nhược Linh nghe thế thì chỉ biết câm nín !
Bà mối dìu cô đến bên cạnh quan tài, miệng bà khẽ lép nhép "Cô khôn ngoan hơn chút đi, đâu phải ai cũng có thể được gả vào nhà Phú Hộ.
Từ đây về sau cô khỏi cần phải lo đến cơm áo gạo tiền...lại còn được trừ đứt khoản nợ khổng lồ".
Nhược Linh gạt đi nước mắt, cô biết...bây giờ cô có đồng ý hay không thì cũng không thể chống lại được quyền thế.
Nhất là người giàu có nhất làng như Phú Hộ Cần.
Nhược Linh liếc nhìn người đàn ông nằm yên trong cổ quan tài mà không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Phú Hộ ngồi nghiêm túc trên ghế chờ giờ lành đến, đợi sau khi làm lễ cưới xong thì đóng nắp quan.
Từ đây về sau ông sẽ không còn gặp lại đứa con trai mà ông thương yêu nhất.
Tuy ông có đến ba người con trai nhưng Gia Thành là đứa con mà ông hết mực nuông chiều, anh lại là con trai của vợ cả, là con dòng chính thất.
Bao nhiêu sự kỳ vọng, ông đều đặt lên người Gia Thành.
Gia Thành không những đẹp trai mà còn rất thông minh.
Những năm gần đây, việc trong việc ngoài đều một tay anh lo liệu, vậy mà hơn tháng trước đây anh đã lâm vào bạo bệnh, chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà anh đã từ biệt cõi đời.
'Mời cô dâu quay mặt về phía quan tài và bái ba bái, sau ba bái cả hai chính thức trở thành vợ chồng'
Nhược Linh hướng mặt về phía quan tài và hành lễ.
Cô cũng không ngờ lại qua loa đến như vậy.
Mọi người nhìn chằm chằm lên người Nhược Linh.
Trong những người có mặt, không ít người tò mò nên thì thầm hỏi nhau "sao lại đơn giản đến vậy chứ ?"
Phú Hộ nghe thấy nhưng vẫn vờ như không nghe, ông lạnh lùng lên tiếng "lễ đã hành xong, con chính thức trở thành con dâu của ta, là mợ cả của cái nhà này và cả cái làng này nữa...bất kỳ một kẻ nào trong cái làng này gặp con cũng phải cúi đầu !"
Nói xong, Phú Hộ Cần phất tay ra hiệu cho gia đinh "các ngươi đóng nắp quan lại đi".
"Nghĩa tử là nghĩa tận, đây là điều cuối cùng cha làm cho con, con hãy yên nghỉ đừng lo nghĩ nhiều !"
Nắp quan vừa khép lại, Phú Hộ Cần lặng lẽ rời đi.
Tang lễ của Gia Thành được tổ chức rất long trọng, kéo dài đến mấy ngày liền.
Sau khi xong tang lễ, mọi thứ trong nhà Phú Hộ vẫn trở lại như trước đây.
Mọi người vẫn ai vào việc nấy.
Riêng Nhược Linh, cô luôn lạ lẫm với mọi thứ trong ngôi nhà mới đến này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...