Lâm Na hất cái bình thủy tinh rơi xuống sàn vỡ nát, lần này cô ta tính sai rồi.
Hôm qua còn đang hí hửng vì có thể khiến cho Lâm kiều biến mất nhờ chiêu mượn đao giết người.
Hôm nay cô ta không thể yên ổn ở nhà ngủ được, bởi vì đêm qua Lưu Phong đã bị cảnh sát bắt với tội danh cố ý giết người.
Nhỡ ông ta khai ra cô chính là kẻ đã xúi dục thì làm thế nào? Không được!
Nhất định phải tìm cách để bảo lãnh Lưu Phong ra ngoài, bằng không cô ta sẽ bị liên lụy mất.
Hiện tại Lâm Na đang học cấp 3.
Cũng không thể nào để con đường tương lai rộng mở bị hủy hoại ngay lúc này, chuyện quan trọng hơn là cô ta đã nói cho Lưu Phong biết bí mật của mình.
Nếu ông ta đem tin này bán cho bên khác hoặc khai ra với cảnh sát thì càng nguy to.
Nghĩ bản thân không thể để chuyện nguy cấp rơi xuống đầu, Lâm Na ngay lập tức gọi điện cho mẹ.
Nhà họ Lưu là gia tộc cũng có chút tiếng tăm, về phần tài sản chỉ đứng sau họ Lâm một chút.
Nhưng bọn họ có căn cơ cao hơn, đó là một bộ phận người nhà làm trong cơ quan nhà nước.
Khi Lưu Hoa nghe được tin từ con gái bà ta ngay lập tức gọi cho anh trai Lưu Tôn, vừa khéo ông ta là cục trưởng cục cảnh sát ở thành phố Q.
Chuyện hỏi cung hay lấy lời khai hai bên vẫn diễn ra đúng quy trình, Lâm Kiều còn tưởng mọi chuyện êm đẹp.
Nào ngờ ngày thứ 3 cô đi đến đồn cảnh sát nghe tin Lưu Phong đã được bảo lãnh ra ngoài.
Chuyện làm phi lý thế này sao có thể chứ? Người bị hại còn chưa bỏ đơn kiện, vậy mà bọn họ tự ý thả người ra ngoài sao? Đó là tội danh cố ý giết người mà?
Hữu Đồng cũng bị tin tức này làm cho tức giận, anh quậy một trận ở sở khiến các đồng nghiệp cũng muốn cùng anh đi hỏi cấp trên.
Nhưng bọn họ điều bị mắng té tát, tức không chịu được.
Lâm Kiều nhìn bóng dáng Lưu Phong được bảo lãnh đi ra ngoài, trong lòng ngoài phẫn nộ còn lo lắng bất an.
Bởi vì ông ta có viết cam kết vẫn không thể đảm bảo sự an toàn của cô, chính vì thế Lâm Kiều gọi điện cho Lâm Hải kể đầu đuôi sự việc.
Lâm Hải nghe tin vội lái xe đến đồn cảnh sát đón cô về công ty, vốn dĩ ông ta không ngờ chuyện này lại xảy ra.
"Chuyện này là thế nào?" Lâm Kiều ngồi ở sô pha đối diện là Lâm Hải đang chống tay lên trán.
"Lưu Phong là đối tác làm ăn của công ty chúng ta, ngày xưa cũng đến nhà mình chơi vài lần."
"Vậy điều ông ta nói là sự thật sao? Ba đã khiến nhà họ Lưu tan nhà nát cửa?" Lâm Kiều dù biết Lâm hải không tốt đẹp gì nhưng không ngờ ông còn làm mấy chuyện xấu xa thế này.
"Chuyện kinh doanh đâu phải là chuyện tình cảm, lúc cần tuyệt tình thì phải làm thôi." Lâm Hải nhìn cô nói.
"Thế nào mà..? Ba còn nói được như thế, hại nhà người ta tan cửa nát nhà đến chính con gái của mình cũng nguy hiểm tính mạng ba không thấy sao?" Cô còn không biết Lâm Hải còn hại ai nữa, nếu như ngày nào kẻ thù cũng tìm đến cửa cô biết làm sao sống ở cái đất này.
"Ba biết, nhưng lợi ích cho công ty không thể nào mà sống bình thường được.
Thương trường là chiến trường, con thì hiểu cái gì." Lâm Hải đi đến bên ban công rút một điếu thuốc bật lửa rít một hơi.
"Ngày hôm ấy con bị người ta hại suýt mất mạng, nếu không phải Hữu Đồng kịp thời đến.
Thì con nói cho ba biết cái nhà họ Vương này tuyệt tử tuyệt tôn." Lâm Kiều tức giận cô đứng lên định đi luôn không thèm ở lại đây.
Ban đầu gọi cho ông ta để hỏi đầu đuôi cũng như cảnh báo ông ta dừng mấy chuyện làm thất đức lại.
Vậy mà Lâm Hải chỉ biết nói mấy câu vô nghĩa, thậm chí lúc Lưu Phong đã được bảo lãnh đi rồi.
Ông ta không hề hỏi xem là ai đưa đi, làm sao mà xảy ra chuyện này.
Có lẽ ông đã biết sẽ có ngày hôm nay nhưng không quan tâm, vậy thì cô có bị làm sao cũng chỉ có câu nói cửa miệng của Lâm Hải thôi.
Lâm Hải thấy cô kích động vội đổi chủ đề.
"Sắp tới con nên dọn về nhà ở, chuẩn bị buổi gặp mặt với nhà trai.
Còn chuyện cổ phần chắc con đọc qua trong hồ sơ rồi nhỉ?"
"Đọc rỗi nhưng ba đừng có ép con, tới ngày con tự khắc về.
Còn nữa con nói cho ba biết nhà này vốn dĩ chỉ có hai người họ Vương là con và ba mà thôi.
Việc còn lại chỉ là kẻ ngoại lai, ba có thể kiểm chứng xem lời con nói là đúng hay sai."
Cho dù bản thân cô bị chính Lâm Hải xem nhẹ, nhưng cô biết chỉ cần ông ta điều tra được chuyện hai mẹ con kia thì cô sẽ tự động được đưa lên vị trí quan trọng hơn.
Nói mấy câu này Lâm Kiều không ở lại mà trực tiếp đi ra ngoài văn phòng.
Bên ngoài có người phụ nữ tầm ba mươi tuổi trang điểm xinh đẹp có phần lả lơi, cô ta đang cầm tài liệu đi vào phòng.
Lúc nhìn thấy cô, ánh mắt người đó không có phần nào thân thiện, Lâm Kiều dù sao cũng là phụ nữ cô nhạy cảm hiểu ra vấn đề.
Khá khăn cho Lâm Hải, ở công ty cũng có thể hái hoa bắt bướm.
Lâm Kiều liếc mắt sắc lẹm dành cho người phụ nữ đó vài phần ác cảm, kiểu người như thế này chính là bản sao của Lưu Hoa năm đó.
Cứ đợi đi, khi cổ phần cô nắm đủ trong tay thì mấy chuyện vặt vãnh này Lâm Kiều sẽ tính rõ ràng.
oOo
Vương Đông Quân lên máy bay về thành phố Q, bên cạnh anh còn có thêm một trợ lý.
Có điều anh không thèm đếm xỉa tới, nếu là tài liệu hoặc hành lý anh cũng để cho người nọ làm hết còn bản thân thì ung dung nghỉ ngơi.
Minh Sơn nhìn thiếu gia đang yên tĩnh ngủ ở ghế bên cạnh, anh vô cùng ấm ức.
Tại vì thiếu gia đang giận, nhưng anh không có làm gì sai.
Là bà chủ hôm qua ra lệnh cho anh tới thành phố Q với Vương Đông Quân, tận lực theo đuôi kẻo đến ngày gặp mặt nhà gái sẽ chạy mất.
Còn đặt biệt đưa cho anh đồ hóa trang và dặn dò phải làm chu đáo từng bước, Minh Sơn không hiểu.
Sao bà chủ lại chấp niệm việc kết hôn của thiếu gia đến mức cực đoan thế này.
Chỉ khổ phận làm công không thể nói một lời để thay đổi ý định của chủ.
Máy bay bắt đầu cất cánh, Minh Sơn rất nhanh nhắn một tin cho Châu Thiên ở thành phố Q.
oOo
Lâm Kiều học xong nhanh chóng đi ăn trưa, cô ghé luôn đến chỗ làm thêm thứ hai.
Quán cà phê hiện tại chưa đông khách lắm, nên Lâm Kiều dọn sơ qua quán rồi bắt đầu chờ đợt khách đầu tiên.
Làm chung với cô có hai bạn nam cũng là sinh viên năm hai đi làm thêm, bình thường thì một người pha chế, một người chạy bàn.
Còn Lâm Kiều phụ trách thu ngân, có điều hôm nay có chút khác ngày thường.
Một nam nhân viên bị té xe cho nên không thể mang đồ uống đi giao theo đơn như thường ngày.
Lâm Kiều cân nhắc một chút để cậu ta ở lại làm thêm việc của cô, còn bản thân thì tranh thủ đi giao đồ uống xong quay lại ngay.
Tòa nhà tập đoàn Vương Thị
Sau khi xuống máy bay Vương Đông Quân và Minh Sơn được tài xế đón về thẳng công ty, bọn họ hiện tại đang thảo luận vài nội dung trong phòng họp.
"Chủ tịch, tôi đã gọi cà phê ngoài của một tiệm rất ngon.
Tranh thủ một chút nghỉ ngơi rồi chúng ta uống."
"Được, anh mau gọi tổng giám đốc bộ phận nhân lực vào đây cho tôi."
"Vâng!"
Châu Thiên vừa mở cửa phòng họp đi ra ngoài đã thấy có cuộc gọi đến từ bộ phận lễ tân của công ty, sau khi dặn dò vài câu liền đi tới thang máy bấm tầng thứ 5.
Khi Lâm Kiều mang cà phê đi lên tầng 9 của tòa nhà, cô chỉ có thể cảm thán về sự sang trọng của tập đoàn này.
Đi thang máy thôi cũng mỏi chân nữa.
Cà phê được mang đến có bốn phần, điều là loại đặc biệt của tiệm.
Chất lượng ngon và đắt cho nên mấy người nhân viên mỗi khi đi giao hàng rất hãnh diện khi được khách hàng khen.
"Chào anh tôi giao cà phê đến." Lâm Kiều phát hiện bàn trợ lý bên cạnh liền chào hỏi.
Vị trợ lý đánh giá cô một hồi, xác nhận là cà phê của Trưởng phòng đặt liền nhận lấy.
"Vất vả cho cô rồi! Xin để ở đây giúp tôi."
Người nọ vừa nói xong, cánh cửa phòng họp ở bên cạnh bật mở.
Đây là lần đầu tiên Lâm Kiều bước đến Vương Thị, cô đã đủ ngạc nhiên vì sự sang trọng và tác phong làm việc của nhân viên ở đây.
Thế nhưng người khiến cô kinh ngạc không kém đang đứng cách đó không xa.
Minh Sơn từ bên trong cùng mấy vị cấp cao của công ty trò chuyện lúc ra ngoài thấy Vương Đông Quân đang nhìn chằm chằm về phía phòng trợ lý.
Mọi người thấy hành động của anh cũng tò mò, Minh Sơn bước hai bước lại gần.
"Chủ tịch ngài đang nhìn gì vậy?"
Lâm Kiều hiện tại đang mặc áo đồng phục của tiệm cà phê, trong mắt Vương Đông Quân thêm mới lạ.
Anh không ngờ cô lại đến đây hôm nay, cũng nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của cô nhìn mình.
"Trái đất tròn thật đấy Lâm Kiều!" Vương Đông Quân không trả lời Minh Sơn, câu hỏi của anh với Lâm Kiều chính là câu trả lời cho tất cả mọi người.
Rằng anh quen biết cô, hơn nữa anh cũng không bài xích phụ nữ như tin đồn sạch sẽ mà người trong tập đoàn nói.
"Phải, chào anh." Lâm Kiều vốn không nghĩ gặp lại anh nơi này, ngày đó khi cô và anh gặp ở nhà trọ đã làm cô có ấn tượng không tốt lắm.
Đây là lần thứ ba bọn họ gặp lại, vậy nhưng lần này cô như được rửa mắt.
Đối với hai lần gặp trước, anh vô cùng dễ chịu có thể nói là không có xa cách mấy.
Nhưng hôm nay ở nơi này, Lâm Kiều thấy anh vô cùng khác, vừa lạnh lùng xa cách vừa trầm ổn.
Đôi mắt anh nhìn cô cứ như đại bàng nhìn chim sẻ có quá nhiều sự nguy hiểm ẩn nấp.
Lâm Kiều không dám chần chừ vội vàng quay người đi ra thang máy, bọn họ vốn không thân thì không cần khách sáo.
Nhìn thấy cô định chạy mất, Vương Đông Quân phất tay với mấy người phía sau giải tán.
Còn anh đi nhanh đến thang máy để theo kịp bước chân cô, Minh Sơn vẫn còn đang ôm tài liệu đứng ngây ra nhìn chủ tịch nhà anh đang theo một cô gái shipper đi mất..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...