Trịnh Khải Thiên… làm ơn… làm ơn nghe máy đi…
Bên kia đầu dây tút tút vài tiếng rồi tắt ngúm, đem hy vọng cuối cùng của Mộng Thanh tan thành tro bụi.
Cô mím môi, đành dùng cách cuối cùng để cứu sống bản thân mình.
“Alo, xin chào, đây có phải là số điện thoại của cảnh sát không ạ?”
Khó chịu quá…
Không được rồi…
“Tôi là cảnh sát.”
Mộng Thanh bấu chặt vào cánh tay để ép bản thân trở nên tỉnh táo, cô cắn răng, gấp gáp nói: “Tôi là Mộng Thanh, tôi phát hiện ở công ty XX có tàng trữ m.a t.úy, hiện tôi đang gặp nguy hiểm, mong các anh trợ giúp.”
“Cô Mộng, cô bình tĩnh lại, cô hãy cho chúng tôi biết địa chỉ công ty ở đâu.” Bên kia đầu dây đã bắt đầu căng thẳng, kể cả Mộng Thanh cũng sắp chạm đến giới hạn cuối cùng.
Máu trên người gần như dồn đến xuống thân dưới, đầu óc bắt đầu quay cuồng.
Trái tim trong lồng ngực đập mạnh đến mức vồ vập.
Cô cố gắng đọc ra địa chỉ công ty, chữ được chữ không.
Hai tai đã bắt đầu ù đi, cô chẳng nghe được viên cảnh sát kia nói gì nữa, điện thoại đã tắt đi thì cũng là lúc cánh cửa nhà vệ sinh mở ra.
Trịnh Nhược Quân nhìn chằm chằm Mộng Thanh đang nép vào một góc, mặt cô đã ửng hồng do tác dụng của thuốc.
Nhìn thấy Trịnh Nhược Quân bước vào, đôi mắt của cô chớp nhẹ một cái, muốn đứng lên chạy trốn mà tay chân đã rụng rời.
Hai đỉnh trước ngực đã bắt đầu ***** ****, Mộng Thanh nghiến răng, nói nhỏ như mèo kêu: “Trịnh Nhược Quân, thằng đầu b** rẻ rách… đừng có động vào tôi…”
Hắn ngồi xuống ngang cô, hắn vươn tay lên nhéo cằm cô, híp mắt đa tình: “Anh đã nói với em nên để dành sức kêu cho anh nghe, chứ không phải để nói ra những lời thừa thãi này.”
Cô đã mất hết lý trí cả rồi, hai chân cố gắng khép lại để ngăn đi sự đòi hỏi từ nơi tư mật.
Mộng Thanh thở phì phò, cố gắng bật cười: “Chỉ sợ lát nữa… anh mới là người phải kêu lên…”
Trịnh Nhược Quân nghiêng đầu, ồ lên một tiếng: “Anh nguyện c.hết trên người em.”
“Trịnh Nhược Quân, anh thật sự nguyện c.hết vì tôi?” Mộng Thanh hỏi vặn lại: “Nếu vậy anh cứ tự nhiên, khi đó chúng ta sẽ cùng c.hết.”
“Mộng Thanh, em nói vậy là có ý gì?” Nghe cô nửa úp nửa mở nói chuyện, Trịnh Nhược Quân có chút bất an.
Đến lượt Mộng Thanh cười ngả ngớn.
“Chẳng phải nói muốn ngủ với tôi à? Vậy thì… làm đi…”
Trịnh Nhược Quân nhìn vào vẻ mặt đã sẵn sàng của cô, hình như không đúng cho lắm.
Cho đến thời điểm này cô luôn hạn chế hết sức có thể chuyện động chạm thân thể với hắn, vậy mà lúc này lại đồng ý cho hắn chạm vào.
Là do có vấn đề? Hay là do tác dụng của thuốc?
Không, trước hết hắn phải thử cô trước, để xem lời cô nói bao nhiêu phần là thật.
Hắn chạm tay vào áo cô, bắt đầu tháo từng cúc áo.
Mộng Thanh ngửa người về phía sau, tay cô buông thõng xuống đất, cố gắng đè nén sự sợ hãi để mặc cho Trịnh Nhược Quân làm gì thì làm.
Hàng mi cô run run, hai mắt chớp liên tục.
Một con cừu.
Hai con cừu.
Ba con cừu.
Mộng Thanh lẩm nhẩm trong đầu để quên đi thực tại.
Cô nhớ đến những bộ truyện người lớn mình tình viết, tính ra kinh nghiệm đi trước trải nghiệm, cô đã có cơ hội chấp nhận thử thách những gì mình đã viết ra.
Thấy Mộng Thanh không có phản ứng, Trịnh Nhược Quân vừa mừng vừa lo sợ.
Cúc áo cô đã bị cởi đến cái thứ ba, để lộ ra một phần áo trong cùng với khe ngực lấp ló.
Hắn nuốt nước bọt, vòng tay bế cô lên.
“Đi ra ngoài rồi làm.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...