Làm Dâu Nhà Chánh Tổng


Và cuối cùng vận may đã đến với người đàn bà q uỷ quyệt này, đang ngắm đàn vịt bơi dưới ao, mợ ba thấy khát nước liền bảo con Hảo vào lấy nước.

Vú Tám thấy cơ hội ngàn năm có một đã đến, vú ta mới rảo bước đi lại, để cho mợ ba không phát hiện ra mình vú ta đi rất khẽ, vừa xuất hiện sau lưng mợ, vú Tám liền dùng hết sức bình sinh xô mạnh một cái vào lưng khiến mợ ba không đề phòng mà ngã nhào xuống ao.

Cái ao này rất rộng và sâu, vốn không biết bơi nên mợ ba chẳng mấy mà nhấp nhô giã gạo, thấy vậy vú ta đi nhanh sang chỗ khác để tạo sự vô can.

Chỉ đến khi nghe tiếng hỏi của con hầu thì vú ta mới làm như vô tư trả lời:
–Tao vừa ra đến đây có nhìn thấy mợ ba đâu, có lẽ chờ mày lâu quá nên mợ ấy về phòng rồi cũng nên.
–Không, tôi vừa mới đi lấy nước ra đã không thấy mợ ấy đâu rồi.
–Thế thì hẳn là về phòng rồi, có vậy mà cũng hỏi, ng u thế không biết.
Con Hảo chợt ném ánh mắt hằn học về phía mụ vú rồi tiến lại phía bờ ao, chợt nó hốt hoảng kêu lên:
–Trời ơi…..mợ ba…mợ ba bị ngã xuống ao….có ai không? C ứu cô tôi với…..
Nghe tiếng kêu thất thanh của con Hảo, đám người làm ở đằng sau chạy nháo nhào cả ra, thằng Tị nhìn thấy mợ ba đang nhấp nhô dưới nước thì không nói không rằng nhảy tùm xuống.

Khi nó đỡ được mợ lên thì người mợ đã mềm oặt rồi, bà ba hoảng quá nói:
–Hô hấp nhân tạo cho mợ ấy đi, cẩn thận đấy đang có chửa cố gắng đừng để ảnh hưởng đến mẹ và con.

Khổ thế chứ lỵ, đi đứng thế nào mà lại ngã xuống ao thế này…
Con Hảo lúc này mặt cắt không còn giọt m áu, lắp bắp nói:
–Dạ là tại con….tại con vào nhà lấy nước cho mợ ấy….nên mợ ấy mới ngã…hu….hu…..cô ơi….tỉnh lại đi cô….
Số mợ ba đúng là phước lớn, sau một hồi hô hấp nhân tạo thì bao nhiêu nước trong miệng của mợ cũng ộc ra, người mợ xanh rớt như tàu lá chuối.

Thấy mợ mở mắt, con Hảo mừng quá nói:
–Trời ơi….may quá mợ tỉnh rồi….mợ làm em hết hồn à….sao mà mợ lại ngã xuống ao vậy? Đã bảo chờ em vào lấy nước mà….
Bà ba thấy con dâu tỉnh thì hối thằng Tị bồng mợ vào nhà để tránh gió máy rồi bảo con Hảo lau người và thay đồ cho mợ, còn thằng Hám đi mời thầy lang, thằng Tuất đi gọi cậu về.

Đám người vẫn cứ bu đen bu đỏ trước cửa phòng mợ, bà ba phải nẹt mãi chúng mới tản đi.

Khi chỉ còn lại bà ba và con Hảo, mợ ba mới định thần nói:
–Mẹ…không phải con tự ngã…mà có kẻ đẩy con xuống ao…

Bà ba tròn mắt hỏi:
–Con nói thật chứ? Con có nhìn thấy kẻ đó là ai không?
–Lúc đó con mải ngắm đàn vịt bơi dưới ao, kẻ đó đi đằng sau đẩy con xuống, con không nhìn thấy mặt.
Con Hảo đ iên tiết nói:
–C hó ch ết thật, kẻ nào mà dám liều lĩnh đẩy mợ xuống ao vậy? Vậy là lúc nào nó cũng muốn ngăn cản mợ sinh con….
Bà ba nói:
–Không thể chần chừ được nữa, chiều nay phải nói cho cậu ba biết để bằng mọi cách lôi cổ nó ra ánh sáng thôi.

Cứ để nó sống nhởn nhơ thế này thì sớm muộn nó cũng h ại c hết mọi người.
Một lúc sau ông lang Thốn đến, ông đưa tay bắt mạch cho mợ ba một lúc trước ánh mắt lo lắng của bà ba và con hầu, lát sau ông mới ngẩng lên thở phào một cái nói:
–May cho nhà cụ Chánh, mà mạng đứa trẻ này cũng lớn thật, bị hại hai lần mà không sao.

Tôi sẽ cắt cho mợ ấy một ít thuốc an thai, bà nhớ bảo người nào tin cẩn sắc lên cho mợ ấy uống ngay nhé.

Phải hết sức cẩn thận mới được…
–Dạ cám ơn thầy.
Ông lang ra về thì cậu ba cũng về đến nơi, lúc ở viện nghe thằng Tuất nói mà cậu vừa giận vừa bủn rủn chân tay vì sợ và lập tức lao thẳng về đây.

Trên người vẫn đang lấm tấm mồ hôi, cậu lao ngay vào phòng ngó thấy vợ đã ổn mới dám thở phào một cái, bà ba kéo cậu lên phòng rồi nói:
–Mẹ e là chúng không ngồi yên đâu, con phải xúc tiến nhanh lên chứ cứ để thế này e là không ổn.
–Dạ mẹ yên tâm, con sẽ cất vó bọn chúng, nhanh thôi.

Chúng đã động đến người thân của con thì đúng là chán sống rồi.
Đoạn, cậu về phòng hỏi con Hảo:
— Lúc mày mang nước ra cho mợ mày có thấy ai ở đó không?
–Dạ em không thấy ai cậu, nhưng lúc em hô hoán thì người đầu tiên em nhìn thấy chính là vú Tám.
–Lại là mụ ta! Rốt cục cái loại âm hồn bất tán này còn gây oai tác quái đến lúc nào nữa đây?
Lần này cậu ba quyết không thể để yên, cậu biết chúng đã bắt đầu hành động rồi.

Và đêm ấy cậu đã thực mục sở thị những chuyện động trời mà bấy lâu nó bị che giấu trong bóng tối.


Lúc đó tầm canh ba khi mọi người trong phủ đang chìm trong giấc ngủ thì có một bóng người nhẹ nhàng đi ra phía nhà kho, ở đó đã có một kẻ đang đứng chờ, thấy người này vừa xuất hiện thì kéo ngay vào miệng rối rít nói:
–Nhớ c hết đi được, lần nào cũng phải lén lén lút lút thế này chán ch ết.

Bao giờ thì tôi mới được danh chính ngôn thuận đón mẹ con em về đây?
–Nỡm ạ, lúc nào cũng xồn xồn lên thế hỏng hết xôi chè bây giờ.

Em đã bảo từ từ thì từ từ, không thấy Lã Bất Vi bên Tàu ngày xưa à? Người ta còn phải hiến vợ cho vua tận mấy chục năm mới thành công đấy, mình mới có tí đã cuống cả lên rồi.
–Nhưng mà đêm nào cũng nghĩ đến cảnh em phải phục vụ cậu cả là anh không chịu được rồi.
–Anh đừng có làm liều nha, để đó em liệu.
–Thằng nhỏ càng lớn càng giống anh nhỉ? Nhà nó đúng là toàn lũ m ù.
–Phỉ phui cái mồm anh đi, may nhà nó không phát hiện ra đấy, nó mà phát hiện ra thì anh có mà toi.

Thấy em tài chưa, nếu anh không nghe em mà sang làng bên làm thuê, cứ ngày nào cũng thì thà, thì thụt ở đây kiểu gì nó cũng dò ra cái ổ chuồn chuồn, rồi lại ch ết cả nút.
–C hết là ch ết thế nào, mạng anh lớn lắm không ch ết được đâu mà lo.
Rồi hàng loạt tiếng động lạ lại vang lên, hai con rắn người cứ thế rúc rích cuốn lấy nhau mặc mẹ sự đời, đâu biết rằng bên ngoài có hai người đang theo dõi nhất cử nhất động của bọn chúng.

Đang chìm trong đê mê hoan lạc chợt có tiếng quát đanh gọn vang lên:
–Lũ xúc sinh chúng mày muốn ch ết! Người đâu! Tr ói chúng lại cho ta!
Đó là tiếng của cậu ba, đồng thời hàng loạt bước chân rầm rập tiến vào, những ngọn đuốc cũng cháy lên rừng rực soi rõ mặt hai kẻ bên trong.

Con Tâm run rẩy vớ lấy đám áo xống định mặc vào thì cậu ba đã hất hàm ra hiệu cho mấy thằng hầu:
— Vứt hết quần áo của chúng ra ngoài, để xem hôm nay tao sẽ x ử bọn mèo mả gà đồng này thế nào.

Chúng mày to gan thật!
Chỉ một loáng cả đôi mèo mả gà đồng đã bị trói gô lại, lũ c hó thấy động sủa vang.

Nhà ông Chánh đã sáng trưng đèn đuốc, cả nhà đều đồng loạt thức dậy, ai cũng muốn nhìn rõ mặt hai kẻ chim chuột kia.


Khi mọi người đã tỏ thì hàng loạt tiếng xì xào nổi lên.

Con Nhài nói với con Côi:
–Tao thấy sai sai thế nào ấy….vậy ra không phải con Tâm vừa đẻ con cho cậu cả à?
–Con nào? Có mà con tú hú ấy….cậu cả đã ăn phải quả lừ a to đùng rồi….đích thị là cậu bị đổ vỏ cho thằng khác…hóa ra là thằng Hợi à…..thảo nào nó tường tận đường đi lối lại thế….kiểu này thì ch ết chắc với cậu ba rồi…
Bà cả tưởng mình nhìn nhầm, đích thân bà còn cúi sát xuống nhòm vào mặt đôi cẩu tặc, khi biết đó chính là con Tâm thì bà tru tréo lên:
–C ha tiê n s ư con voi giầy ngựa xéo kia, bà đã đối xử với mày thế nào mà mày lại bôi tro trát trấu vào mặt bà thế hử? Con nặc nô, con đ ĩ ngựa kia? Nói, mày đã ăn nằm với nó từ bao giờ? Đứa con trong kia là con của ai hả? Mày định lừ a nhà bà đến bao giờ hả con ngựa cái?
Con Tâm biết là nếu nó nhận thì kiểu gì cũng bị đ ánh trương xác ra, thôi thì còn nước còn tát, cứ phải bám víu vào thằng con làm cái phao cứu sinh vậy.

Nghĩ thế nào nó liền khóc òa lên nói:
–Bà ơi…xin bà th a cho con….là con bị l ừa….thằng này nó lừ a con….còn cậu chủ nhỏ đích thị là con của cậu cả…con mà nói sai một lời con thề c hết không nhắm mắt!
Cậu cả lúc này không còn kìm nén được nữa liền lao đến túm lấy tóc con này rồi cứ thế vả bôm bốp vào mặt nó hét lớn:
–M ả c ha con đ ĩ non! Mày l ừa bố mày bao nhiêu lần rồi hả? Cái con “L” để ngoài quần này, thì ra mày toàn l ừa cho bố mày ngủ để đi thậm thụt với cái thằng ch ết bằm kia à? Ti ên s ư ch a lũ mèo mả gà đồng chúng mày, hôm nay bố sẽ tiễn chúng mày đi chầu ông bà ông vải nhé? Sám hối đi con.
Chưa hết hả, cậu lại lao vào tên đàn ông kia mà đ ấm đ á không tiếc tay, miệng vẫn không ngừng r ủa x ả:
–Thằng trâu đ iên bò dại kia, mày đụng vào con nào không đụng lại đi đụng vào con c hó cái này thì mày đúng là chán sống rồi.

Đ ánh c hết nó đi cho tao!
–Bụp! Bụp!
Theo đà những cú đ ấm cú đạp được cậu cả thoi liên tục vào người thằng kia, chẳng mấy chốc mồm miệng nó đã tóe loe, máu me nhoe nhoét.

Cậu ba sợ cậu cả đ iên quá mà đ ánh nó ch ết ngay thì hỏng liền lôi cậu cả ra nói:
–Anh cả bớt nóng, việc đâu còn có đó, em nghĩ chúng còn làm ra nhiều trò tởm hơn thế này, để đó cho em.

Em sẽ bắt chúng phải khai ra những việc chúng đã h ại người trước đây, nếu chúng không thành khẩn thì mình giải lên quan phủ cho chúng rũ t ù anh ạ.
(Truyện này chỉ up duy nhất trên FB của TG Việt Nga nếu độc giả thấy nó xuất hiện trên các app hoặc nền tảng khác thì đều là ăn c ắp.

Hãy vào trang TG để đọc và tẩy chay bọn ăn c ắp nhé!)
Con Tâm nghe thấy bảo giải lên quan phủ thì sợ lắm, nó nghĩ đến nước này rồi thì tình nghĩa là cái quái gì, phải giữ lấy thân thôi.

Chi bằng đổ hết t ội cho thằng Hợi mới được, bao nhiêu ân ái, ái ân tầm này cũng vứt cho ch ó nó nhá.

Nói là làm nó liền bù lu bù loa gào lên:
–O an cho em lắm cậu ơi…em cũng dại dột nên mới bị người ta sai khiến thôi….tất cả là tại thằng này…nó đã mồi chài em….cậu hãy x ử một mình nó đi….em nguyện đời này, kiếp này h y s inh thân mình nuôi con cho cậu…em thề không có lần thứ hai….là em không cố ý….em bị l ừa…
–C âm mồm! Loại gái đ ĩ già mồm như mày thì chỉ có già lừa ưa nặng thôi.


Mày có tư cách gì mà mở mồm ra đây hả? Còn gào mồm ăn vạ à? Khốn nạn thế là cùng….Rốt cục mày cũng chọn cách đổ cho người khác để thoát t ội à? Đâu dễ thế được? Từ từ tao sẽ cho chúng mày vào lò nướng hết! K hốn ki ếp!
Bất ngờ nhất là thằng Hợi, nó không ngờ con đàn bà mới đây còn sống c hết thề bồi sẽ ăn đời ở kiếp, sẽ theo nó đi cùng trời cuối đất cuối cùng vì cái mạng ch ó lại đi đổ hết t ội cho mình.

Mới đầu cũng định sống cùng sống, c hết cùng ch ết nhưng con Tâm đã quyết nhây hết sang cho nó thì nó cũng chẳng còn gì mà mất nữa, đằng nào cũng c hết chi bằng huỵch toẹt hết ra.

Nó sẽ chơi một màn cá ch ết lưới rách với con này.

Một con đàn bà bẩn thỉu như vậy thì cũng chẳng nên giữ làm gì.

Thằng Hợi uất ức hét lên:
–Con đàn bà kh ốn n ạn, mày tưởng định vu hết t ội cho ông mà thoát à? Đừng có hòng nhé, trạng c hết thì chúa cũng băng hà, ông sẽ tung hê hết những trò bẩn của mẹ con mày ra.

C on đ ĩ non! Loại đàn bà ăn cháo đá bát chưa qua cầu đã rút ván nhà mày.

Đồ tráo trở!
Bà cả nghe thằng này nói vậy thì mặt mày xám ngoét quát phủ đầu:
–Mày có c âm mồm đi không thằng ch ó dại chuyên đi cắn càn kia.

Ba Tuân, con cứ đá nh thật đau cho nó ngậm cái miệng thối này lại.
Cậu ba chợt cười khẩy nói:
–Kịch hay mới chỉ bắt đầu không cần gấp gáp đâu mẹ, cứ cho chúng bóc phốt nhau hết đi sau đó con mới x ử.

Lần này thì cất vó một mẻ luôn, một con kiến cũng không thể thoát được, còn nhiều việc hay ho lắm đây.
Nhiều kẻ nghe thấy cậu nói cứng như vậy thì nhất thời không rét mà run.

Vú Tám và mẹ cả đưa mắt nhìn nhau lo lắng.

Tiếng thằng Hợi cất lên như từ cõi âm ti vọng về:
–Thưa ông Chánh, thưa cậu ba, những lời con nói ra đây hoàn toàn là sự thật, một câu cũng không dám nói láo.

Chỉ xin cậu nương tay th a cho con cái mạng này, con sẽ nguyện làm trâu ngựa cho cậu suốt đời.

Dạ…thưa cậu, con và con Tâm vốn là người cùng quê, chúng con yêu nhau từ lâu rồi, nó cũng thề non hẹn biển với con rằng sau này sẽ làm vợ con…chẳng ngờ nó tham sang phụ khó bày mưu tính kế l ừa con….l ừa cả gia đình ông Chánh…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui