Bà cả tức muốn ói m áu mà không làm gì được, cậu mợ ba đi về phòng, lát sau mợ cả cũng đi vào nói với cậu ba: –Cảm ơn chú ba nhiều lắm, cũng may nhờ có chú nên tôi mới được rửa o an.
–Không sao là tốt rồi chị cả, chị phải hết sức c ảnh g iác mới được.
Tại phòng của bà cả, bà cứ đi đi lại lại trong phòng, môi bậm lại, mắt hằn lên những tia t ức t ối không cam tâm.
Bà lẩm bẩm nói thầm trong miệng: –Không thể ngờ đến phút chót lại thành ra thế này? Rồi thằng con trai mình còn bị á m đến bao giờ nữa.
Vú Tám cũng thật bất cẩn, hết lần này đến lần khác bị thằng ba nắm thóp.
Mình phải làm gì đây? Đang suy nghĩ mông lung thì cậu cả đi vào nói: –Mẹ cứ luôn mồm bảo con tống cổ mợ cả Liên về nơi sản xuất, giờ thì xôi hỏng bỏng không.
Con Tâm lại cứ ra rả suốt ngày ra sức ép, b ắt con phải lấy nó làm lẽ không thì dọa sẽ ôm con b ỏ đi… –Con này to gan, mẹ đố nó dám ôm con b ỏ đi đấy, tao lại chẳng ch ặt cho què giò, thích thì đi một mình đi, để xem nó có dám lê cái thân giẻ rách c hết đói ra khỏi cái nhà này không? Con đường đường là cậu cả, con trai quan Chánh Tổng mà đi sợ một con hầu gái à? Mẹ chỉ cần ho một tiếng thì thiếu gì đứa theo con hàng đàn.
Nhà này cần cháu chứ không cần dâu, con phải mạnh mẽ lên, đừng để cho đàn bà thối đó nắm thóp.
–Thế còn mợ cả giờ x ử lý sao đây mẹ? –Cứ để nó đấy đã, giờ nó chỉ là một bình hoa di động thôi.
Ngại gì chứ? –Nhưng con lại lo thằng ba mẹ ạ, nó là một thằng không dễ đối phó.
–Điều quan trọng nhất là con đã có con nối dõi, còn nó vẫn chưa có gì.
Trời vốn công bằng lắm, nó không thể được tất cả và con cũng không mất đi cái gì, tin mẹ đi.
Trong gian nhà kho tối tăm, mụ vú đang t ức t ối c hửi thầm: –Tao sẽ không th a cho chúng mày đâu, chỉ cần tao ra được đây thì cả nhà mày sẽ c hết hết.
Hãy đợi đấy, đừng coi thường bà già này, rồi tao sẽ b ắt chúng mày phải t rả g iá, từng người, từng người một.
Để rồi xem…..
–Chít…chít….chít…..
Hàng loạt âm thanh chít chít vang lên, tiếng chuột cắn nhau chí chóe làm cho mụ vú s ợ h ãi hét ầm lên: –C ứu….c ứu tôi với….chuột….là chuột….á….aaaaaaaaaa! Thì ra mụ sợ chuột, nhìn những con vật đen trùi trũi hôi hám thi thoảng lại thò ra, thụt vào như trêu ngươi khiến mụ giật mình k inh h ãi.
Như thế này thì làm sao mà ngủ được, một đêm còn khóc chứ đừng nói đến một tháng.
Mụ cựa mình nhưng cái mông sưng tấy đ au ê ẩm khiến mụ nhúc nhích cũng khó.
Đầu mụ hâm hấp nóng, có lẽ là sốt rồi, bị đ ánh đến bầm dập, tơi tả như vậy không sốt mới là lạ.
Tự dưng mụ thấy mình ngu ngốc hết phần thiên hạ, nếu mụ không ôm hết vào mình thì đã không phải nằm trong cái nhà kho ẩm thấp tối tăm thế này.
Nếu mụ khai ra thì người nằm ở đây không phải là mụ.
Tại sao mụ phải làm như vậy? Tại sao mụ phải h y s inh bản thân mình? Tất cả là vì một nguyên nhân khác mà mụ quyết sống để bụng c hết mang đi.
Đời mụ coi như b ỏ rồi nhưng mụ sẽ sống vì người khác, nhất định người ấy không phải khổ, mụ đã đặt hết niềm tin vào đó rồi.
Hy vọng ông trời sẽ không lấy đi của mụ… …Càng ngày cậu ba càng say vợ như điếu đổ, cứ đi làm thì thôi nhưng về đến nhà là lại lao vào mợ vần vò.
Cậu với mợ cứ xa nhau thì thôi nhưng hễ ở gần nhau lại cứ như c hó với mèo ấy.
Hôm nay cũng vậy, vừa mới đặt lưng xuống giường mợ đã nói: –Cậu ơi! Mai chủ nhật được nghỉ cậu dạy em tập bơi nhé cậu? –Mợ lại định bày trò gì nữa đây? Trèo cây chưa chán à mà lại đòi xuống làm bạn với vua Thủy Tề? –Ở trên cây chán rồi, em lại thích ngao du dưới nước.
Cậu dạy em bơi đi mà, dưới đó nhiều trai trai lắm, em mà biết bơi, em sẽ lặn xuống đó mò trai về nấu cháo cho cậu ăn.
Đảm bảo là ghiền luôn! –Thôi…thôi tôi xin mợ…ở yên đó cho lành…mợ không học bơi thì còn đỡ…bơi rồi tôi lại tối ngày đi tìm mợ thì khổ.
Với lại tôi thấy cái tướng mợ cũng chẳng bơi được đâu, ở yên trong nhà với tôi cho sướng….bơi với cả lội….không bơi thì còn người….bơi vào khéo lại mất vợ… –Ô hay cái cậu này….ở cái làng cái tổng này ai chả biết em là vợ cậu? Giờ mà cậu có vứt em ra ngoài đường làng ba ngày bảy đêm cũng chẳng m a nào thèm lụm đâu, không tin cậu thử mà xem? –Ừ mợ thì m a nó chê nhưng cái bọn đầu đen nó khoái lắm, nó lụm ngay đấy.
Mà sao mợ lớn đầu, to x ác mà toàn bày mấy cái trò nghịch dại nhỉ? Mợ đừng có đầu têu rủ con Hảo đi bêu nắng nữa nghe chưa? Rồi nó cũng đến ế chồng vì mợ mất thôi! Đàn bà con gái gì mà cứ hở ra một tí lại bày trò ph á làng p há xóm là sao? Tôi còn đang tưởng tượng sau này có con, khéo mợ cũng huấn luyện nó đi ăn trộ m từ nhỏ không chừng.
–Này, cho cậu nói lại đấy, nếu không nhờ có cú ngã cây ổi liệu cậu có lấy được em không? –Vâng mợ thì giỏi rồi, hết trèo ổi lại trèo sung, mỗi cây khế chua là chẳng bao giờ thấy mợ đụng đến, sao mợ không trèo nốt lên cây mít mà hái dái mít luôn đi? –Em chả thèm, cái giống ấy chát lè ra ai mà ham? Với lại em cũng có một cái dái mít rồi tham chi nữa? –Mợ cứ ở đó mà cãi chồng, mau nặn cho tôi một thằng cu đi.
Chỉ đến khi có con may ra mợ mới lớn lên được.
–Em lại thích con hĩm cơ, đẻ toàn đực rựa sau này chả nhờ vả được gì, lại tốn tiền cho nó đi tán gái.
Đang hăm hở nói đến chủ đề đi bơi, tự nhiên oành một cái mợ nhảy sang lĩnh vực khác ngay.
Tự dưng mợ hỏi cậu: –Này cậu, em thấy vú Tám, mẹ cả với cái con Tâm nó cứ sao sao ấy nhỉ, giống như có một sự liên kết nào thì phải, thi thoảng em để ý thấy mẹ cả rất quan tâm đến vú ta, có lần em còn p hát hi ện mẹ đưa cho vú ấy một nắm cơm đấy.
Cậu ba nói: –Mợ không biết vú Tám đã theo mẹ cả đến đây từ khi về làm vợ cha à, vú Tám cũng là người chăm sóc anh cả và theo hầu mẹ cả mấy chục năm rồi.
Họ không thân nhau mới là lạ đó.
–Nhưng tại sao vú Tám không có chồng con gì cả hả cậu? –Cái này tôi không biết, có lần cũng hỏi cha thì cha nói vú ấy vốn trước đây cũng có chồng nhưng người chồng b ỏ vú ấy đi theo gái nên vú ta h ận t ình không lấy ai nữa mà tự nguyện làm người hầu cho mẹ cả.
–Thì ra là vậy, nhưng vú ấy không có con cái gì sao cậu? –Nghe nói là không.
Trong lúc mợ đang đăm chiêu nghĩ ngợi thì cậu lại choàng ngay qua eo mợ rồi kéo xuống.
Khi người mợ vừa ngã xuống nệm cậu lập tức đổ ầm lên trên, bờ môi cong lên của mợ chưa kịp phản ứng đã bị cậu ngấu nghiến không rời.
Mãi sau cậu mới buông mợ ra nói: –Phải tranh thủ thôi, anh cả đã có người nối dõi rồi, vợ chồng mình cũng phải tích cực đẩy nhanh tiến độ để sản sinh em bé cho bằng anh bằng em nào? –Cậu cứ làm như em là cỗ máy ấy, em mà đẻ thì cậu sẽ phải kiêng dài dài đấy, nhất là chỗ này nè không được đụng đến đâu vì còn phải dành cho em bé.
Cậu đưa ánh mắt gi an t à nói: –Em bé một bên, còn một bên là của cậu.
Vì em là vợ cậu mà, chẳng ai có thể tranh được vợ của cậu.
–Cậu đ iên à? Ai mà tranh cả với con? –Cậu không tranh chỉ cho mượn thôi, mà cái bọn trẻ con này dùng đồ tốn lắm chẳng biết bảo quản gì cả.
Cho nó chơi thời gian thì hai cái quả đào của cậu lại hóa thành hai quả mướp hương á.
Mợ xấu hổ đ ấm thùm thụp vào người cậu nói: –Á à ý cậu nói khi có con em thành ra mẹ mướp nên cậu không thích chứ gì? –Ai bảo mợ, chỉ được cái nghĩ gi an là giỏi thôi, cho dù mợ thành mướp hương hay mướp trâu thì tôi vẫn yêu mợ.
Cái này nó có dài ra quấn đến cạp quần thì vẫn là của tôi.
Thôi giờ cho tôi yêu tí để kiếm tí nhau nhỉ? Vậy là cậu mợ lại quấn lấy nhau như đôi chim cu, đâu biết bên ngoài có một người chợt đưa tay lên ngực rồi lùi đi, lòng se sắt buồn.
Ở gian nhà kho, bà cả đang ghé tai vào cửa sổ nói với mụ vú: — Cố gắng nhé vú Tám, sắp được ra rồi….
–Bà cả ơi….tôi sót ruột lắm, ngày nào cũng phải ăn cháo cám thế này nở hết cả mồm, nong hết cả móng, tháng sau thả ra không chừng tôi biến thành heo mất.
Cậu ba á c sao mà á c quá! –Đây có nắm xôi này, vú ăn nhanh lên, cẩn thận kẻo có người nhìn thấy.
Tôi phải giấu mãi mới được đấy.
Yên tâm đi, người ta nói quân tử tr ả th ù mười năm vẫn chưa muộn mà… Thời gian thấm thoát trôi nhanh như thoi đưa, cuối cùng thời hạn một tháng cũng qua.
Hôm nay vú Tám được ra ngoài, như chim xổ lồng, vừa được tháo cũi vú Tám vươn vai hít thở không khí rồi ngay lập tức đi nhanh đến phòng con Tâm ngó mặt vào cái nôi nơi có đứa trẻ đang nằm ngủ ngon lành.
Vú mỉm cười xòe tay ra nói: –Để vú ẵm cái thằng cu con một tí nào, mới có một tháng không nhìn thấy cục cưng mà nhớ quá đi thôi.
Khi bà ta cúi người xuống định bế đứa bé lên thì con Tâm nói lớn: –Giời ơi! Vú định làm gì vậy? Để đó cho nó ngủ… –Vú chỉ muốn bế thằng nhỏ một tí cho đỡ nhớ thôi mà….
–Vú nhìn xem người mình có sạch sẽ không mà đòi bế con tôi hả? Người vú vừa mới chui ra từ cái nhà kho hôi hám bỏ mẹ ra, thôi vú ra ngoài đi! –Mày….mày dám nói với tao như thế hả Tâm? –Thôi đi vú, vú biết thừa sớm muộn tôi cũng trở thành vợ lẽ của cậu cả, có gì mà tôi không dám nói.
Vú tưởng tôi cùng giai cấp với vú à? Đó là trước đây thôi, giờ thì khác rồi, vú biết điều thì tận tâm với tôi một chút, tôi còn nể tình mà nói tốt cho vú một tiếng.
Sau này cả cái gia tài này cũng vào tay con tôi, tôi lại là mẹ của cậu lớn thử hỏi quyền sinh quyền s át không nằm trong tay tôi thì tay ai? Vậy nên vú đừng có tròn mắt ra với tôi như vậy, sao sắp đổi ngôi rồi vú hiểu chưa? Vú Tám sững người lại, mồm miệng cấm khẩu, vú không thể ngờ người như con Tâm mà dám ăn nói với mình như vậy.
Nó quả là to gan mà, nhưng vú biết nói gì đây? Đưa tay lên bưng lấy miệng vú lầm lũi đi ra ngoài, từ trong khóe mắt bà ta một dòng lệ chảy ra, đưa vội tay lên lau đi giọt nước mắt nghẹn ngào, vú ta biết mình đã hoàn toàn thất bại… Ba ngày sau, vào một đêm tối trời trong một góc vườn có hai bóng đen đang thì thầm to nhỏ, nhìn kỹ thì đó là một người đàn ông và một người đàn bà đã luống tuổi.
Tiếng người đàn bà nói nhỏ nhưng âm điệu hoàn toàn sắc lạnh: –Mày biết rồi đấy, nhà này người đáng ngại nhất không phải là ông Chánh mà chính là cậu ba.
Việc hủy hoại dung nhan bà ba đã hoàn toàn thất bại, cái đám cây Thường xuân đ ộc đó đã bị họ phát hiện ra và ph á b ỏ rồi, giờ phải hết sức thận trọng mới được.
–Vậy tiếp theo thì phải làm gì hả bà? — Cứ từ từ tao sẽ nói sau, nhớ là không được manh động đâu đấy.
–Dạ vậy còn mợ cả? –Cứ để nó đấy đã, giờ nó như hổ bị bẻ nanh còn tác oai tác quái sao được nữa.
Đây mày cầm lấy mấy đồng bạc này rồi cứ thế mà làm.
Tuyệt đối không được để cho ai n ghi n gờ nghe chưa? –Dạ…bà cứ yên tâm… –Tất cả sẽ về tay ta….tao muốn từng người từng người một trong cái nhà này sẽ phải tr ả g iá… Nói xong hai người này rời đi, hành tung của họ vô cùng bí ẩn, người đàn ông kia là ai không biết, còn người đàn bà đầy nh am h iểm và quyền lực kia là ai mà có thể sai khiến được người khác như vậy?….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...