Thời gian thấm thoát thoi đưa, rất nhanh đã đến ngày Dụ Tư Dực đến vực U Minh.
Biểu tình trưởng bối Dụ gia vô cùng điềm tĩnh, nhưng trong lòng đã sớm nghiêm trọng vạn phần, ngay cả Dụ Thi Linh, cũng cố ý từ Diệu Xuân Quán trở về.
"Mấy ngày này, ngươi và A Giản thay ta bảo vệ Dụ gia.
"
Dụ Tư Dực quay người về biểu muội nhẹ giọng căn dặn, đảo mắt một cái, ánh mắt rơi vào con hắc miêu nằm trong góc phòng, sắc mặt khẽ biến, nhưng cũng không nói thêm điều gì.
Nàng nói lời cáo biệt với ba vị trưởng bối, rồi xoay người bước đi.
Lần này, Dụ Tư Dực không cho ai đi cùng, ngay cả Giản Tùy Tâm, cũng không ngoại lệ.
Sau lưng có không ít người, nhưng mặt thiếu nữ có vẻ dày hơn ngày trước không ít, nàng tiến lên hôi môi người yêu một cái, sau đó ôm chặt, thanh âm mềm mại, nói.
"Ta chờ nàng trở về, về! Thành thân.
"
Tâm tư Dụ Tư Dực rối tinh rối mù, thành thân, hai chữ này có bao nhiêu mỹ hảo.
A Giản mặc giá y, nhất định rất đẹp.
Tưởng tượng dáng vẻ tiểu cô nương mặc hỉ phục trên người, khóe miệng Dụ Tư Dực vô thức vươn lên.
"Được.
"
Trở về, liền thành thân.
Sau khi Dụ Tư Dực rời đi, Dụ gia rơi vào nghiêm túc, trầm mặc, ngay cả việc Dụ Thi Linh luyện Cửu Văn Linh Thanh đan thành công, cũng bị phần trầm mặc này đánh vỡ vui sướng.
Lời thề nhiều năm trước đã thành hiện thực, người vui nhất, không ai ngoài Dụ Thi Linh, đối với nàng, Cửu Văn Linh Thanh đan không chỉ là một loại thành tựu, ý nghĩa hơn chính là, trực tiếp đánh bay hết thảy lời đám tiếu khó nghe.
Ai nói tu vi không cao thì không thể kế thừa Diệu Xuân Quán?
Mỗi một người từng dùng tu vi để chế nhạo nàng, bây giờ liền bị Cửu Văn Linh giáng xuống một bạt tai.
Trong một đêm, chuyện này vang vọng khắp Đông Đàm đại lục.
Cửu Văn Linh Thanh đan, ngay cả tứ tộc cũng không có nổi một viên, huống chi những người khác?
Nhớ lại kiếp trước, Dụ Thi Linh đại khái cũng vang danh vào thời điểm này.
Giản Tùy Tâm nhìn nữ tử trước mắt, chỉ lẳng lặng vui mừng cho nàng.
"Ta làm được rồi.
"
Dụ Thi Linh có chút xấu hổ, nàng nắm lọ thuốc trong tay, không do dự, trực tiếp dúi vào lòng thiếu nữ.
"Lời hứ năm đó, ngươi hãy nhận lấy, nếu không biểu tỷ quay về, ta lại bị mắng.
"
Quá quý giá, Giản Tùy Tâm không dám nhận.
Luyện đan cực khổ thế nào không phải nàng không biết, mà chính vì nàng biết khó thế nào, mới không thể thản nhiên nhận lấy.
Có lẽ, Cửu Văn Linh Thanh đan này, nên thuộc về Diệu Xuân Quán, mới hợp tình hợp lí.
Thiếu nữ muốn từ chối, người đối diện đã dành lên tiếng trước, không cho phép nàng nói "Không".
"Không được từ chối, đây không chỉ là lời hứa, cũng là lễ vật thành thân, ngày hôm đó hai người nói chuyện, chúng ta đều nghe thấy rõ ràng.
"
Dụ Thi Linh cười trêu ghẹo, đúng là khiến Giản Tùy Tâm đỏ mặt, nàng không thể từ chối, chỉ có thể tiếp nhận đại lễ vật.
Chuyện vui qua đi, Dụ gia cũng dần dần khôi phục sự yên tĩnh vốn có.
Sau đại lễ kế nhiệm, tân Quán chủ trực tiếp ở lại Diệu Xuân Quán, ngày tháng nàng lưu lại Dụ gia ngày càng ít, Giản Tùy Tâm biết Ma cơ vẫn luôn đi theo Dụ Thi Linh, nên cũng yên tâm.
Ngộ Trúc ngày ngày mang theo Tiểu Bạch và Tiểu Hắc vào Càn Viên, cũng không biết có phải vì đã quen với việc ăn linh dược hay không, vẫn chăm chỉ giúp người kia chăm nom vườn thuốc.
Mà Dụ Văn Kỳ và Dụ Văn Tê, tập trung điều tra chân tướng kẻ tu luyện Độ Linh Thuật, sự vụ trên dưới Dụ gia, đều do Phùng Kha xử lý.
Nói đến đây cũng thật kỳ quái, bọn họ mời Huyền Nhất trưởng lão của Thanh Bình Đạo Tông đến, lấy thuần linh khí làm mồi nhử, nhưng không có ai xuất hiện, ban đầu Giản Tùy Tâm có chút kinh ngạc, nhưng nhớ tới hai nam tử ở thành An Lạc, trong lòng mới minh bạch.
Giản gia mất thần thú, mấy năm gần đây thực lực suy giảm, dù vậy Giản Tùy Tâm tin rằng Giản gia sẽ không ngu ngốc đến mức tu luyện Độ Linh Thuật để tăng tu vi, kiếp trước Giản Khắc Nam dẫn theo Chu Hi Vân, chỉ e Giản gia cấu kết với kẻ tu luyện Độ Linh Thuật.
Giản Khắc Nam giao hảo với Khổng Tư Nhiên, hắn là Thiếu đương gia của Thanh Bình Đạo Tông, nhất định biết được lí do trưởng lão rời Tông môn, nếu lúc này Giản Khắc Nam ký kết giao dịch với kẻ kia, liệu hắn có truyền tin cho kẻ đó?
Đáp án đương nhiên là có.
Chuyện kỳ lạ không ít, nhưng quan trong nhất hiện nay, là một chuyện khác ---
Chu Tước giáng thế.
Cách ngày Thích Hành Đạo tính ra càng gần, viên hồng sát tinh càng tỏa sáng yêu dị hơn trước, hai giới Tiên Ma, người người mưu toan tìm kẻ may mắn kế thừa Chu Tước.
Hằng đêm, thiếu nữ nhìn hồng tinh rồi rơi vào giấc ngủ, thấp thỏm chờ đợi ngày Chu Tước giáng thế.
Chu Trước tính nóng như lửa, trừ Ma diệt ác, khắc tinh mạnh nhất của chúng yêu ma.
Thân là nữ tử, lại mang Chúc Long trong người, vốn là đi ngược lẽ trời.
Thử hỏi trên thế gian này, có bảo vật yêu ma nào tiền ẩn tai họa lớn hơn Chúc Long?
Ngày Chu Tước giáng sinh, chính là ngày Chúc Long thức tỉnh.
Nàng muốn lấy thân thể làm mồi nhử, đem tân Thần thú, dẫn đến Hỏa Sơn U Minh.
Việc này nàng đã suy nghĩ rất lâu, không có ý định nói với ai, ngay cả Ngộ Trúc cũng không hề hay biết.
Thời điểm rời khỏi Dụ gia, Giản Tùy Tâm chỉ nói rất nhớ Dụ Tư Dực, muốn ra ngoài giải sầu, Phùng Kha thấu hiểu tâm tình thiếu nữ, đương nhiên không ngăn cản, chỉ nói Ngộ Trúc đồng hành cùng nàng.
Hai người vừa rời khỏi Dụ gia, Giản Tùy Tâm lập tức biện lý do đuổi linh xà đi.
Tâm tính Ngộ Trúc đơn thuần nhưng không ngốc, bên ngoài loạn như thế, tất nhiên nàng không yên tâm để Giản Tùy Tâm du đãng một mình, ân nhân yêu cầu, nàng không tiện cự tuyệt, đành giả bộ rời đi, sau đó âm thầm theo dõi.
Nhìn thấy Giản Tùy Tâm hướng về Tuyết Sơn, nàng liền hiểu ân nhân muốn đến xem Dụ Tư Dực.
Ngộ Trúc không nghĩ nhiều, cho rằng ân nhân da mặt mỏng, nếu bị người khác phát hiện nàng nhớ nhung người yêu như vậy ắt sẽ xấu hổ, bởi vậy chỉ đứng dưới chân núi đợi người.
Núi tuyết không một bóng người, lạnh lẽo trắng xóa bao trùm.
Mặc dù có linh khí hộ thể, thiếu nữ không ngăn được cái lạnh thấu xương, đi hai bước lại run lập cập.
Quá lạnh, nàng không thể bước tiếp.
Viền mắt ửng hồng, bàn chân bị nước tuyết thẩm thấu, một luồng cảm giác mát mẻ từ lòng bàn chân xuyên tới trái tim, khiến nàng rùng mình từng cơn.
Mười năm đó, Dụ Tư Dực làm cách nào có thể kiên trì tồn tại ở nơi này?
Nghĩ đến đây, trái tim Giản Tùy Tâm như bị ai bóp nát.
Mà đau đớn này, tựa hồ càng làm cho nàng quyết tâm.
Đau xót cho Dụ Tư Dực, liền trở thành nguồn sức mạnh lớn nhất của thiếu nữ.
Từng bước từng bước, từ lạnh đến nóng, từ Tuyết Sơn đến núi lửa.
Nhiệt độ thiêu người lan tỏa, đứng ở miệng núi, gần như bị ngọn lửa vây quanh, thái dương thiếu nữ đổ mồ hôi, sắc mặt ửng hồng dị thường.
Thời gian lẳng lẳng trôi qua, Giản Tùy Tâm đứng đó.
Hồi hôi từ gò má chảy xuống cổ, y phục ẩm ướt từ trong ra ngoài.
Thiếu nữ ngưng tĩnh thần khí, hai mắt mở to, điều hòa hơi thở, một con Chúc Long hắc kim nhảy ra từ cơ thể.
Tiếng rồng gầm xuất hiện giữa trời.
Ngộ Trúc bị âm thanh này làm cho kinh hãi, loáng một cái, trực tiếp bay lên đỉnh núi.
Nhưng không còn kịp.
Trên chín tầng mây, một tia sáng đỏ rực giáng xuống, xông thẳng về hướng Chúc Long.
Thiếu nữ thả người, nhảy vào vực sâu, Chúc Long bảo vệ chủ nhân, cũng lập tức tiến vào.
Mà đạo hồng quang kia, đuổi theo ngay sau đó.
Thời điểm Ngộ Trúc tới nơi, vực sâu đã không còn một bóng người.
Tiếng rồng gầm, tựa như chỉ là ảo giác.
Linh xà không tin vào mắt mình, không thể tin một người sống sờ sờ đột ngột biến
mất không thấy tăm hơi.
"Giản Tùy Tâm!"
"Khinh Hồng!!"
Tiếng kêu trống trải vang lên, tịch liêu, lại hoảng loạn.
Không ai đáp lời, chỉ có giọng nói của nàng từ xa vọng lại.
Chúc Long cuồng nộ, thiếu nữ biến mất --- phút chốc viền mắt Ngộ Trúc liền đỏ.
Ánh lửa ngùn ngụt bốc lên, nàng không nghĩ tới, trong cơ thể Giản Tùy Tâm còn ẩn giấu một Chúc Long, càng không nghĩ đến, nàng sẽ thấy thân làm mồi nhử, đưa Chu Tước đến cho Dụ Tư Dực.
Tới giờ này Ngộ Trúc mới bừng tỉnh, điều nàng lo lắng trước đó thực buồn cười, trong lòng Dụ Tư Dực chỉ có Giản Tùy Tâm, trong lòng Giản Tùy Tâm làm sao có thể không phải là nàng?
Ngộ Trúc hiểu ra tấm chân tình, cảm động không thôi.
Có Kỳ Lân trong người, Giản Tùy Tâm nhất định không xảy ra chuyện, dù vậy Ngộ Trúc cũng không dám lơ là, nàng quyết định canh giữ ở đó.
Nàng nghe nói người Giản gia luôn ráo riết tìm Chúc Long, bây giờ Chúc Long bại lộ tung tích, những người kia phỏng chừng đã phát hiện.
Ngộ Trúc chờ đợi ròng rã đã bốn mươi ngày.
Mãi đến khi tâm Ma của Dụ Tư Dực được thiêu tịnh, Giản Tùy Tâm vẫn chưa từng xuất hiện.
Ngộ Trúc hoảng rồi, nàng luôn nghĩ, miễn là thành công đem Chu Tước dẫn vào cơ thể Dụ Tư Dực, ân nhân sẽ an toàn đi ra, nào ngờ nàng ta triệt để biến mất, không còn tung tích!
Thấy Dụ Tư Dực gần đi ra, Ngộ Trúc không có dũng khí đợi tiếp, đành rời đi.
Nàng không dám tưởng tượng, nếu Dụ Tư Dực hỏi nàng Giản Tùy Tâm đi đâu, Chu Tước vì sao mà đến, nàng nên trả lời thế nào.
Lúc trước Phùng Kha phái nàng bảo vệ ân nhân, bây giờ người mất tích rồi, nàng không dám quay về Dụ gia, linh xà mịt mờ luống cuống, không biết nên đi đâu.
Mất Kim Hoàng, thu được Chu Tước, dù vậy Dụ Tư Dực không thấy vui sướng, hôm nay coi như là ngày nàng "Sống lại", thiết nghĩ tiểu cô nương nhất định sẽ ở chỗ này chờ nàng, nhưng trong số rất nhiều người, lại không thấy bóng dáng người quan trọng nhất.
"A Giản đâu?"
"Trước đó vài ngày, Tiểu Giản nói muốn ra ngoài giải sầu, ta để Ngộ Trúc du ngoạn cùng nàng, không biết hai người đi đâu, bây giờ vẫn chưa về.
"
Tu vi Ngộ Trúc, người Dụ gia đều nắm rõ, yêu thú cấp cao tu luyện ngàn năm, dù là Tuần Phong Diểu cũng không chắc có thể gây tổn thương cho nàng, để nàng bảo vệ Giản Tùy Tâm, Phùng Kha rất an lòng.
Nhưng ngày quan trọng như hôm nay, Giản Tùy Tâm chưa từng xuất hiện, điều này, bọ họ không nghĩ ra.
Dụ Tư Dực nghe Phùng Kha nói xong cũng yên tâm, nàng và linh xà ký khế ước, cảm nhận được Ngộ Trúc bình an vô sự, cũng không còn lo lắng như lúc nãy.
"Có lẽ các nàng đi xa, mới không kịp quay về.
"
Dụ Thi Linh lên tiếng khuyên giải, nàng thầm nghĩ, trong tay Tiểu Giản có Cửu Văn Linh Thanh đan, thần đan ngay cả người sắp chết cũng có thể cứu sống, dù nàng có gặp nguy hiểm, liền có thể hóa nguy thành an.
"Ừm.
"
Khuyên giải đạt hiệu quả, Dụ Tư Dực cười cười, lo lắng trên mặt dần tiêu tan.
"Biểu tỷ, tại sao lông mày của ngươi có màu đỏ?
Mãi đến khi sắp xuống núi, Dụ Thi Linh mới lên tiếng hỏi, mà đây cũng là vấn đề tất cả mọi người nghi vấn.
Lông mày điểm đỏ, tượng trưng cho Chu Tước.
Dụ Tư Dực nghe xong cau mày, đưa tay sờ trán, đôi môi khẽ mở, nói ra hai chữ.
"Chu Tước.
"
- -------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Vốn là không muốn càng! Bất đắc dĩ viết xong!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...