Cũng không biết Giản Tùy Tâm trở về phòng bằng cách nào.
Không thể xác định tình cảm của chính mình --- làm sao có thể nói ra lời như vậy?
Lẽ nào trong mắt của nàng, những lời thổ lộ mật ngọt trước đó chỉ là đùa vui thôi sao?
Một khi đau đớn đến tận cùng, thì muốn khóc cũng không khóc được.
Dụ Thi Linh ngồi đợi trong sảnh, thấy có người đi ra, hiếu kỳ bước lên nghênh tiếp: "Nhị thẩm và biểu tỷ, đang nói đến việc cử hành hôn lễ?"
"Ta, ta còn chưa nghe thấy, liền bị sư tôn phát hiện, nàng nói ta đến đây chờ nàng.
"
Giản Tùy Tâm lắc đầu một cái, sắc mặt tối sầm, ánh nến chiếu sáng đại sảnh, khuôn mặt Giản Tùy Tâm trắng xám, trong mắt ẩn hiện thủy nhuận.
"Thần thần bí bí, biểu tỷ không muốn ngươi nghe được, khẳng định muốn chuẩn bị cho ngươi bất ngờ thật lớn!"
Kinh hỉ?
Giản Tuỳ Tâm nghe vậy không khỏi cười khổ, cắn môi dưới, đè nén tâm tình tan vỡ, trầm thấp đáp một tiếng:
"Có lẽ không phải.
"
"Làm sao không phải? Biểu tỷ yêu thương ngươi nhất, đợi đến ngày cử hành đại hôn, nhất định nàng sẽ khiến ngươi trở thành tân nương tử hạnh phúc nhất trên thế gian! "
Dụ Thi Linh ríu rít nói liên tục, trong đầu tưởng tượng dáng vẻ Giản Tùy Tâm mặc giá y, con ngươi lấp lánh hưng phấn.
Yêu thương, đại hôn, tân nương tử! Mỗi một chữ thoát ra, tựa như lưỡi đao sắc bén đâm sâu vào trái tim Giản Tùy Tâm, máu me đầm đìa.
Nguyên Thư và Nguyên Hoạ ngồi chờ ở một bên, vừa nghe vừa che miệng cười trộm, bầu không khí vui vẻ sinh động, nhưng Giản Tùy Tâm lại thấy nghẹt thở, hô hấp trở nên cực kỳ khó khăn.
Nàng muốn lập tức rời khỏi không gian bức bí này.
"Ta hơi mệt, có lẽ ta nên về phòng trước, Thi Linh tỷ tỷ thay ta! Nói với sư tôn một tiếng được không?" Thanh âm thiếu nữ vẫn như thường ngày, mềm mại lại e lệ.
Dụ Thi Linh thấy nàng cúi đầu, cho rằng tiểu cô nương thẹn thùng, không nghĩ gì thêm, gọi Nguyên Hoạ đưa nàng về khuê phòng.
Cũng không phát hiện, bước chân thiếu nữ lảo đảo ngổn ngang, nếu không có người bên cạnh đỡ, e đã ngã xuống đất.
Dụ Tư Dực nhất quyết cự tuyệt hôn sự, Phùng Kha cũng không thể làm gì khác, đành chờ Dụ Văn Kỳ trở về.
Mệnh lệnh của chủ tử, rất nhanh truyền xuống hạ nhân, mấy ngày trôi qua, không còn ai nhắc đến chuyện hôn sự.
Dụ Thi Linh vô cùng bất bình, nàng không hiểu nguyên nhân, cũng không dám đi hỏi Dụ Tư Dực, cuối cùng đi tìm Phùng Kha, nhưng không thăm dò được điều gì.
Tưởng rằng Giản Tùy Tâm sẽ thất vọng đến đau lòng, nhưng mỗi ngày nàng vẫn sinh hoạt bình thường, thật giống như --- sớm biết kết quả này.
Chuyện đại sự cứ như vậy mà trôi qua, tựa như cơn gió thổi bay tấm chân tình quý giá, không lưu lại bất cứ thứ gì.
Sau đêm đó, Giản Tùy Tâm không biết nên đối diện với Dụ Tư Dực thế nào.
Ngay cả khi hai người bên cạnh nhau, cũng không còn thân mật gắn kết như trước.
Dụ Tư Dực cảm thấy Giản Tùy Tâm giữ khoảng cách với nàng, nhưng lại không biết vấn đề nằm ở chỗ nào.
Ánh trăng chiếu sáng, rơi trên hành lang trắng bạc một mảnh.
Dụ Tư Dực lẳng lặng đứng ở cửa sổ, ánh mắt nặng nề, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Trong phòng, một vị mỹ nhân thân mang hồng y, ngồi trên giường, trong tay nắm chùm nho, ăn không biết trời đất.
Chính là Ngộ Trúc hoá thành hình người.
"Nàng xa lánh ngươi, không phải chuyện tốt sao? Tâm Ma của ngươi ngày càng nghiêm trọng, nếu lúc nào ngươi cũng tiếp xúc gần gũi với nàng, sớm muộn gì cũng đau đến chết.
"
Ngộ Trúc liếc mắt nhìn bóng lưng yểu điệu, ăn nốt quả nho cuối cùng, rốt cuộc nói ra lời từ đáy lòng.
Tình ái, thật đáng sợ.
"Ngươi không hiểu.
"
Dạ phong thổi bay làn tóc đen dài, khiến người ta buông lời cảm thán vẻ đẹp ngổn ngang.
"Đúng, ta không hiểu tình ái là gì, nhưng ta biết rõ, nếu ngươi không mau mau giải quyết tâm Ma, đừng nói đến chuyện thành thân với Giản cô nương, ngay cả muốn sống cũng không thể!"
Dụ Tư Dực nói nàng không hiểu, Ngộ Trúc không phục, đứng lên bước tới cửa sổ, làm theo động tác giống người bên cạnh, đưa hai tay đặt lên bệ cửa sổ, cảm thụ làn gió mát.
Ánh sao lấp loé trên bầu trời đêm, trong đó có một viên nằm ở vị trí trung tâm, phát ra ánh sáng hồng quang kì dị, Ngộ Trúc nhìn, lên tiếng cảm thán, nàng cứ ngỡ mình nhìn lầm, còn đưa tay dụi dụi đôi mắt.
"Ngươi nhìn thấy ngôi sao kia không?"
Ngộ Trúc khều tay Dụ Tư Dực, vừa chỉ chỉ lên bầu trời.
"Thấy, ngôi sao kia --- màu đỏ?!"
Dụ Tư Dực đắm chìm trong khổ não, Ngộ Trúc lên tiếng gọi, mới phát hiện ánh sáng hồng tinh loé lên yêu dị.
Ngộ Trúc ngẩng đầu, si ngốc nhìn chăm chăm, không biết qua bao lâu, lại nghe Ngộ Trúc lên tiếng lần nữa: "Sắp có Thánh thú giáng thế!"
"Thánh thú?!"
Hàng ngàn năm qua, trong thiên địa chỉ có một con Thánh thú duy nhất, chính là Kỳ Lân, bây giờ Ngộ Trúc nói có Thánh thú giáng thế, Dụ Tư Dực không dám tin.
"Ngôi sao này gọi là Hồng Sát tinh, đại diện cho Thánh thú Chu Tước, xảy ra dị tượng thế này, chỉ có một khả năng, Chu Tước sắp giáng thế.
"
"Linh khí trên thế gian vẩn đục, làm sao Thánh thú có thể giáng thế?"
"Linh khí không thuần là sự thật, nhưng Thánh thú biến mất trên đời không liên quan đến việc này," Ngộ Trúc dời mắt khỏi hồng tinh chuyển sang Dụ Tư Dực, cười cười: "Những năm qua Thánh thú biến mất, là bởi vì Thiên Môn bị người Tiên giới đóng lại.
"
Ngàn năm trước, Ngộ trúc tận mắt chứng kiến nhóm người tu đạo cuối cùng phi thăng, ngày đó Ngộ Trúc cho rằng linh khí không thuần nên Thánh thú biến mất, nhưng sau khi đi tới Dụ gia, nàng nghe được hiện nay giới Tu Tiên có rất nhiều bí ẩn, ví dụ như Tuần gia có một Tuần Phong Diểu tu vi cực cao, mấy chục năm trước hắn đột phá Viên Mãn cảnh cấp cao, nhiều lần phi thăng nhưng nhận lại thất bại.
Thánh thú biến mất, tu sĩ không thể phi thăng! Để lý giải được điều này chỉ có một nguyên nhân, Thiên Môn đã bị đóng lại từ ngàn năm trước.
"Ngươi đã từng nghe qua cố sự của Sùng Lăng Tiên quân, năm đó hắn tự mình tìm ra Thiên Môn, sau đó mở ra cánh cửa thông giữa hai giới, vì những người tu đạo sau này có thể phi thăng thành Tiên, nhưng từ ngàn năm trước, linh khí chốn hạ giới trở nên vẩn đục, chính vào lúc này cổng Thiên Môn bị đóng.
"
"Thánh thú giáng thế, chứng tỏ Thiên Môn đã mở ra một lần nữa.
"
Câu chuyện Sùng Lăng Tiên quân phá tan Thiên Môn, từ nhỏ Dụ Tư Dực đã được nghe qua, nàng vốn cho rằng đây chỉ là truyền thuyết, chưa bao giờ nghĩ lại là sự thật.
Trên thế gian này, quả nhiên có Thiên Môn tồn tại!
Mấy câu nói của Ngộ Trúc, triệt để mở mang nhận thức của nàng.
"Thiên Môn mở ra, cũng không biết người kia có quay lại lấy Kinh Hàn Ngọc! "
Ngộ Trúc thở dài, nhớ lại năm đó nữ tử kia giao Kim Hàn Ngọc cho nàng, mặc dù giờ đây nàng không thể nhớ dung mạo, giọng nói thậm chí là tên của nàng ta, nhưng tình nghĩa vẫn khắc sâu trong lòng.
- ---------
Giản Tùy Tâm tránh mặt Dụ Tư Dực mấy ngày, nhưng không thấy nàng có bất kì phản ứng gì, điều này khiến tiểu cô nương càng chắc chắn vị trí của mình trong lòng Dụ Tư Dực.
Hạnh phúc khó khăn lắm mới dành được, lại dễ dàng biến mất như vậy sao?
Chung quy Giản Tùy Tâm không cam lòng, hạ quyết tâm nhất định phải thăm dò người kia một chuyến, muốn biết nàng đang suy nghĩ cái gì.
Màn đêm buông xuống, Giản Tùy Tâm thấy mọi người đều đã ngủ, mới lén lút đi đến phòng Dụ Tư Dực.
Mấy ngày rồi hai người không nói chuyện.
Đứng trước cửa phòng, lúc này Giản Tùy Tâm lại sinh ra khiếp đảm, thoáng nghĩ có nên rời khỏi hay không?
Vất vả lắm mới gom đủ dũng khí để đi tới nơi này, sao có thể nói quay về là quay về.
Nàng xoắn xuýt nửa ngày, rồi đưa tay gõ cửa.
Chốc lát sau, cửa phòng mở, một tấm dung nhan tinh xảo mỹ lệ bày ra trước mắt, ắt hẳn Dụ Tư Dực vừa tắm xong, thân thể toả nhiệt, nước từ trên tóc nhiễu xuống làm cho trung y mỏng manh dính sát vào người, thân hình mảnh mai uyển chuyển lúc ẩn lúc hiện, Giản Tùy Tâm không dám xem tiếp, nàng ngẩng đầu nhìn lướt qua, lại nhanh chóng cúi đầu.
"A Giản?"
Dụ Tư Dực thấy nàng tìm đến, trong lòng vung lên mấy phần vui mừng.
Tiếp xúc gần với Giản Tùy Tâm càng nhiều, tâm Ma càng quấy, mấy ngày nay nghe lời khuyên của Ngộ Trúc, hầu như không dám ở riêng với thiếu nữ.
Hai người bên cạnh nhau, không thể tránh khỏi phát sinh hành động thân mật, nắm tay, ôm, hôn, những thứ này lập tức trở thành độc dược ngọt ngào, nếm trải tư vị thống khổ xen lẫn hạnh phúc.
"Sao lại tới đây giờ này?" Tuy trong lòng cao hứng, nhưng vẫn đứng chặn ở cửa, Giản Tùy Tâm có chút bất mãn, ngẩng đầu trừng mắt nhìn nàng, giọng nói kéo theo bất mãn.
"Sư tôn không muốn A Giản vào sao?"
Dụ Tư Dực hơi sững lại, rốt cuộc rời tay khỏi cánh cửa, nghiêng người cho thiếu nữ đi vào.
"Vào trong rồi nói.
"
Chỉ là hai người bên cạnh nhau thế này, trái tim Dụ Tư Dực lập tức cảm thấy đau đớn, nhắc nhở nàng nên cách xa thiếu nữ.
Nhu tình càng nồng đậm, vong tình phản phệ, thống khổ càng tăng.
"Muộn như vậy, tìm ta có việc gì?"
Mặc dù Dụ Tư Dực bị vong tình hành hạ, vẫn không nỡ khiến tiểu cô nương không vui, nàng đưa tay ra, kéo người ngồi xuống, nhưng chưa kịp hành động, Giản Tùy Tâm đã mạnh mẽ lướt qua, để lại tay ngọc hờ hững trên không trung, động tác này làm cho Dụ Tư Dực bất động, ngây người tại chỗ.
"Chỉ sợ đêm nay không đến, ngày mai không thể gặp sư tôn, hôm qua A Giản nghe Nhị phu nhân nói, gia chủ gửi tin về, muốn ngày mai sư tôn đến Mộ Nhai Sơn một chuyến, ta đợi sư tôn một ngày, cũng thấy sư tôn tìm A Giản nói chuyện, sư tôn lại muốn rời đi không lời từ biệt?"
Thiếu nữ nói một hơi, viền mắt liền ửng đỏ, rõ ràng vài ngày trước đã hứa, sau này ra ngoài sẽ dẫn nàng đi theo, bây giờ Dụ Tư Dực lại muốn làm trái, chẳng lẽ hết thảy hứa hẹn đều là giả dối sao!
"Nếu sư tôn ngại A Giản phiền, vậy tại sao còn nói muốn ta đi cùng! Có phải sư tôn cảm thấy trêu đùa như vậy rất thú vị?"
Dụ Tư Dực nghe những lời này, nội tâm dày xéo tự trách lẫn chua xót.
Thiếu nữ trước mắt khiến nàng đau lòng, cũng khiến vong tình phản phệ càng kịch liệt.
Nếu có thể, đương nhiên nàng muốn cùng A Giản đi khắp thế gian! Có điều lúc nàng đưa ra yêu cầu, còn chưa nghĩ tâm Ma phản phệ nghiêm trọng như vậy.
Nhưng lời trách móc của thiếu nữ đều là sự thật, nàng không cách nào phản bác, sau khi nhận được tin báo của Dụ Văn Kỳ, nàng thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc đã có lí do chính đáng để rời nhà.
Có điều nàng quên, một lần lại thêm một lần rời đi mà không nói lời từ biệt, điều này khiến Giản Tùy Tâm nhận bao nhiêu tổn thương.
- ------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Thật giống! Sắp! Quay ngựa! !.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...