Dụ Tư Dực đối với hai búi tóc nhỏ yêu thích không buông tay, sờ soạng tới mấy lần mới cam lòng nới lỏng, bên ngoài tuy gió mưa chen lẫn, nhưng bên trong, phía sau cánh cửa lại là một mảnh ấm áp dào dạt.
“Bên ngoài gió lớn, tối chúng ta nay ngủ ở đây.
”
Trong lúc nói chuyện, Dụ Tư Dực dọn ra cơm canh, bày ra trên bàn hai cái chén nhỏ, hương vị Ngọc Long Tủy nháy mắt tràn ngập toàn bộ gian phòng.
Giản Tùy Tâm bị câu nói “Rất ưa nhìn” lúc nãy làm cho khuôn mặt đỏ chót, hai cái tay nhỏ lại trên tà áo xoắn xuýt cùng một chỗ, không muốn tiến lại bàn, lại sợ bị ghét bỏ.
Nơi này là phòng của Dụ Tư Dực, kiếp trước tuy đã tới nhiều lần, nhưng chưa một lần đường hoàng bước vào, càng không nói đến việc cùng nàng dùng cơm.
Dụ Tư Dực đem ống hút bỏ vào chén cháo, tỉ mỉ đảo đảo, thấy tiểu hài còn chưa chịu tới gần, tâm trạng hơi nghi hoặc, năm ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt bàn, giơ chén nhỏ trong tay hướng về Giản Tùy Tâm.
“Còn đứng đó làm gì?”
Giản Tùy Tâm nghe thấy, rốt cuộc buông lỏng hai tay, chậm rãi di chuyển bước chân tới trước bàn rồi ngồi xuống, đến gần mới phát hiện, chỉ chén cháo của nàng bên trong mới có Ngọc Long Tủy, chén của Dụ Tư Dực, chỉ là bát cháo hoa.
Thời khắc này trong lồng ngực như có tảng đá đè lên, hô hấp đều không thuận.
Tu vi của Dụ Tư Dực đã đạt đến Đại Năng cảnh, sớm đã không cần dựa vào ngũ cốc hoa màu để duy trì thể lực, tối nay mang thức ăn đến đây cũng chỉ là muốn cùng tiểu hài dùng cơm, cháo hoa chỉ ăn vài miếng đã bị nàng để sang một bên, sự chú ý toàn bộ đặt lên người tiểu cô nương ngồi bên cạnh.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, đèn dầu lấp lóe trên bàn, chiếu ra hình ảnh thiếu nữ có khuôn mặt tinh xảo nghiêng đầu.
Giản Tùy Tâm bị nhìn chằm chằm có hơi khó chịu, cháo trong chén đã bị uống hết, vẫn chưa chịu ngẩng đầu lên, tay cầm ống hút đâm tới đâm lui.
Ánh mắt Dụ Tư Dực như vừa mờ ám, vừa ngẩn ngơ.
“Ngày mai ta ra ngoài một chuyến, Nhị Thẩm sẽ chăm sóc ngươi.
”
Thiếu nữ nhẹ nhàng buông một lời nói, cái đầu nhỏ ngước lên nhìn nàng, hai tròng mắt long lanh rơi trên người Dụ Tư Dực, ánh mắt này có hơi khó hiểu.
Dụ Tư Dực muốn đi? Phải quay về Ngự Thú Tông sao? Hôm đó Dụ Văn Kỳ đã nói, Dụ Tư Dực rời tông môn đã ba năm, đã tới thời điểm trở về, nói vậy Tuần Thiên Tinh xuất hiện ở Dụ gia, cũng vì việc này…
Dụ Tư Dực đi rồi, có phải là mang ý nghĩa mình có cơ hội rời đi --- ý niệm trốn chạy một lần nữa xuất hiện, nội tâm cũng thầm gấp gáp theo, khuôn mặt hồng hào dưới ánh đèn, giống như trái táo chín, đẹp đẽ cực kỳ.
Dụ Tư Dực nghĩ đến tiểu hài tuy ở đây đã một thời gian, nhưng phần lớn đều ở Càn Viên Y Lư, còn chưa từng đưa người ra ngoài giới thiệu để trên dưới Dụ gia biết mặt, ngày mai vừa vặn Thi Linh về nhà, không bằng nhân cơ hội này làm lễ bái sư trước mặt hết thảy, cũng coi như chứng thực quan hệ thầy trò, ngày sau ở lại Dụ gia coi như có danh phận.
Trong lòng tính toán chuyện này, tâm tình cũng tốt lên mấy phần.
Nghi thức bái sư không hề đơn giản như trong tưởng tượng, có rất nhiều thứ cần phải chuẩn bị, Dụ Tư Dực thu dọn bát đũa, bước ra khỏi phòng.
Nguyên Thư và Nguyên Hạ đã chờ sẵn ở cửa, đợi tiểu thư cho phép, lúc này mới mau mau vào phòng trải giường chiếu, hầu hạ Giản cô nương nghỉ ngơi.
“Tiểu thư là lần đầu để người khác hầu hạ nàng.
”
Lúc rời đi hai tiểu nha đầu còn thấp giọng trò chuyện, Giản Tùy Tâm đang chuẩn bị đi ngủ, nghe thấy lời này khuôn mặt liền đỏ thành một mảnh.
Giường của Dụ Tư Dực, gối đệm chăn cũng là của Dụ Tư Dực, nếu là ở kiếp trước, chuyện này nghĩ cũng không dám nghĩ tới, đời này dựa vào thân thể hài đồng, cùng nữ nhân kiếp trước cầu không được sưởi ấm.
Chỉ tiếc ngày mai nàng sẽ rời đi.
Giản Tùy Tâm co thân thể, để mặc tấm chăm mềm mại hoàn toàn ôm lấy, mãi đến khi hô hấp chỉ còn mùi hương nhàn nhạt của nữ nhân kia, mới mỉm cười yếu ớt chầm chậm nhắm mắt.
Một giọt nước mắt lướt xuống, trên gối có thêm một giọt đọng lại.
Biết thấy đủ mới có thể luôn vui vẻ, nàng sẽ không đòi hỏi gì hơn.
Dụ Tư Dực đem chén đũa đưa tới nhà bếp, lại tới nơi ba vị trưởng bối ở cùng một chỗ, nàng chỉ muốn thu nhận đồ đệ, Dụ Văn Kỳ muốn chuẩn bị lễ vật, nàng cũng không cần thiết lễ vật này, cho rằng chỉ là hình thức mà thôi, nhưng ba người kia đều đặt trong lòng.
“Tiểu Giản nếu là tức phụ tương lai, nghi thức bái sư này, liền trở thành nghi thức đính hôn.
”
Dụ Văn Tê nói như vậy, thế nào Dụ Văn Kỳ cùng Phùng Kha cũng gật đầu đồng ý, ba người hợp kế, tính toán ngày mai đem Linh Hư Sơn làm lễ vật cho Tiểu Giản.
Nếu Dụ Tư Dực biết, chắc hẳn sẽ dở khóc dở cười, Linh Hư Sơn linh khí thuần túy dồi dào, là nơi tốt nhất để tu đạo, đời trước nàng từ Đỉnh Thiên bí cảnh đi ra Dụ Văn Kỳ liền đem tòa sơn mạch này đưa cho nàng, đời này thế nào lại bị Giản Tùy Tâm nhanh chân đến trước, thật đúng là “Có con dâu đã quên còn trai.
”
Đến khi nàng trở về phòng, tiểu hài nhi đã trốn trong chăn mà ngủ, thân thể bé nhỏ cuộn mình chỉ để lộ búi tóc nhỏ ra ngoài.
Ánh đèn trên bàn loạng chà loạng choạng, Dụ Tư Dực lo sẽ quấy rầy giấc ngủ tiểu hài, bèn đưa tay tắt bấc đèn, căn phòng rơi vào một mảng tối.
Nàng thả nhẹ động tác, chậm rãi ngồi vào một góc giường, trong lòng đọc thầm khẩu quyết, gọi Kim Hoàng xuất ra.
Nháy mắt, hào quang màu vàng xuyên qua mái nhà xông thẳng lên trời, mọi người trong Dụ gia đều bị tia sáng này hấp dẫn, gia nhân thì thầm to nhỏ, đại tiểu thư là đang giúp người dưỡng hồn.
Mà một nơi gần đó, Tuần Thiên Tinh đang ở trước cửa sổ đứng yên bất động, tầm mắt lạc vào đạo kim quang trên bầu trời, chợt có hạt mưa bị gió cuốn tạt vào mặt, nàng cũng không phản ứng, đáy mắt tràn đầy một mảng căm phẫn.
Kim Hoàng vừa mới xuất hiện, không cần Dụ tư Dực dẫn dắt, liền chủ động che chở cho Giản Tùy Tâm, bao bọc lấy người nàng.
Hình ảnh này làm Dụ Tư Dực cảm thấy mới mẻ, nghĩ nghĩ một chút, tiểu hài nhi thân mang Kỳ Lân, Sức mạnh Thánh Thú hấp dẫn Kim Hoàng, bởi vậy không cần nàng ra lệnh, Kim Hoàng đã chủ động dưỡng hồn cho Giản Tùy Tâm.
Đứng nhìn chốc lát, nhìn chung rất thuận lợi, đột nhiên Kim Hoàng trực tiếp nhảy bắn lên phía xà ngang, bất an bay qua bay lại trên không trung.
Dụ Tư Dực vẻ mặt lo lắng, cho rằng thân thể Giản Tùy Tâm lại có vấn đề, vội vàng cong người ôm nàng, còn chưa kịp hành động, một khối bạch ngọc hỗn độn không rõ hình dáng từ trong thân thể đứa bé nhảy ra!
Kim Hoàng hiển nhiên rất sợ sinh vật lạ này, bay tới bay lui không dám lại gần.
Nhưng con vật nhỏ tựa hồ rất yêu thích Dụ Tư Dực, bay vài vòng bên cạnh nàng cuối cùng tiến vòng trong lòng nàng không chịu đi ra.
Trong lòng Dụ Tư Dực hoảng hốt, chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, mồ hôi lạnh túa ra, đôi môi run run một câu cũng không nói được --- nếu không nhìn lầm, cái con vật không rõ hình dáng này, chính là thứ kiếp trước Tuần Thiên Tinh đoạt từ trong thân thể Giản Tùy Tâm - Kỳ Lân, Kỳ Lân đã cùng nàng ba năm, giúp nàng từ ảo cảnh tỉnh lại, cuối cùng lại tận mắt thấy nàng tự sát!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...