Làm Đặc Vụ Ngầm Ở Học Viện Quý Tộc
Đôi mắt đen tối giống như một vũng nước lạnh lẽo bao trùm lấy Trần Phong, ánh mắt bình tĩnh đến lạnh lùng, lạnh thấu xương.
Trần Phong bị nhìn chằm chằm đến mức rợn tóc gáy.
Đôi mắt xếch đầy vẻ anh dũng của cô ấy dài và đuôi mắt dương lên, không biểu cảm gì nhưng lại chứa đựng một vẻ hung hãn khó hiểu.
Trần Phong thậm chí cảm thấy như mình bị ánh mắt lạnh lùng gần như dã thú này xuyên thấu thân thể.
Trần Phong rùng mình hai cái, bất giác lui về phía sau, giận dữ nói: " Nhìn cái gì mà nhìn, sao vừa rồi không thấy cô nhìn bọn buôn ma túy như vậy! "
Nghe vậy, người phụ nữ nhíu mày, cuối cùng cũng lộ ra biểu cảm không kiên nhẫn, cũng không khách sáo mà đáp lại: " Nhìn con heo vừa ồn ào vừa ngu ngốc là cậu, dùng tiền mua mạng sống là điều mơ tưởng.
Chúng tạm thời để các cô cậu sống chỉ là vì để vận chuyển thêm ma túy cho bọn chúng mà thôi, hiểu chưa? "
Trần Phong hoảng sợ hơn: " Vận chuyển ma túy? Vậy thì chúng ta đều phải ngồi tù a! "
" Vậy là dù thế nào đi nữa chúng ta cũng sẽ chết đúng không? "
Không biết là ai trước tiên lần nữa sụp đổ mà khóc lớn lên, chẳng mấy chốc cả gian nhà gỗ tràn ngập tiếng khóc nức nở kéo dài không dứt.
" A a a các cậu đừng khóc nữa, thật sự rất ầm ĩ đấy! " Triển Tư Giai cảm thấy phiền muộn lo lắng sau khi nhận được câu trả lời, thở dài một hơi, ánh mắt khẽ liếc nhìn người phụ nữ kỳ lạ, nghĩ thầm thà cô ấy không nói còn hơn.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, không biết đã qua bao lâu, trong bầu không khí vô cùng u ám trầm lặng này…
Bất ngờ, bên ngoài vang lên một tiếng súng như hiệu lệnh tấn công xé toạc bầu trời, ngay sau đó là một loạt tiếng súng dồn dập, tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng gầm rú cùng nhau vang lên.
" Chết tiệt! Là người của quân đội! "
" Sao bọn họ lại đến được đây? Còn mấy tên tuần tra bên ngoài đâu? "
" La ca, giết bọn chúng đi! "
Liên tiếp tiếng bước chân gấp gáp vang lên trước cửa nhà gỗ, tiếng lảm nhảm bằng ngôn ngữ địa phương của đám buôn ma túy bị át dưới tiếng súng, nghe không rõ ràng.
Triển Tư Giai hiểu đôi chút tiếng địa phương của dân ở đây, nghe thấy hai từ "quân đội" liền mừng rỡ: " Được rồi, chúng ta được cứu rồi! "
Mọi người gần như đã bình tĩnh lại, bắt đầu giúp đỡ lẫn nhau cởi dây trói trên tay, nhưng hai chân cũng bị trói nên rất khó di chuyển, loay hoay cả buổi vẫn không chạm được đối phương.
Bên ngoài tiếng súng không ngừng, đã có viên đạn bay lạc bắn vào trong nhà, ba người lo lắng đến toát mồ hôi lạnh.
Chỉ có người phụ nữ vẫn bình tĩnh, như thể cô ấy chẳng hề căng thẳng chút nào.
Lúc này, cửa gỗ bị thô bạo đẩy mạnh ra, La Điền toàn thân đầy máu dẫn theo vài tên tội phạm buôn ma túy gầy gò hung ác xông vào.
" Mau mau mau! " La Điền bị thương, lảo đảo bước vào, nhanh chóng túm lấy Triển Tư Giai gần mình nhất kéo về phía cửa, " May mà chưa xử lý bọn sinh viên này, dùng chúng làm con tin! "
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...