" Thật là hào phóng nhỉ? " Hoài Nguyệt bĩu môi, nói: " Em hỏi một chút, em không thích lái xe, cho em mượn một chiếc xe máy, tối nay cần dùng.
"
Lộ Trung: " ......!"
Lộ Trung hiển nhiên không nghĩ tới Hoài Nguyệt lại không khách khí như vậy, nhất thời có chút kinh ngạc: " Xe máy? "
Hoài Nguyệt nghiêm túc gật đầu: " Đúng vậy, tính năng càng hoàn mỹ càng tốt.
"
Nghe xong, Lộ Trung trầm mặc hiếm thấy, hồi lâu, anh ta hít sâu một hơi, giơ điện thoại di động lên nói muốn xin chỉ thị của Thư Ánh Phong.
Hai phút sau anh ta trở lại, thần sắc cổ quái nói: " Thư tiên sinh đồng ý, buổi chiều sẽ đưa đến biệt thự cho cậu.
"
" Thư tiên sinh thật là người tốt.
" Hoài Nguyệt biết việc này có thể thành, mặt không đỏ tim không đập cảm tạ.
Thư Ánh Phong trong toàn bộ kế hoạch nằm vùng là tấm bia đỡ đạn cho cô ấy, cũng là máy in tiền mà người người đều yêu thích.
Lúc trước Thái Tư Quyên đã nói rằng khi mình tìm đến Thư Ánh Phong, người ta ngay tại chỗ đã nói chuyện trừng gian trừ ác này, làm người dân tốt thì nghĩa bất dung từ mà ủng hộ hết mình, vậy cô ấy đương nhiên sẽ không khách khí với anh ta.
Huống hồ.
Muốn xe máy nhất định là hữu dụng.
" Vậy...!" Lộ Trung còn có việc bận, vội vàng nhìn đồng hồ, " Vậy cứ như vậy, tôi đi trước nhé.
"
Trước khi đi, Lộ Trung còn bỏ lại một câu: " Hoài đồng học có thể từ vùng núi đi ra không dễ dàng, chăm chỉ đọc sách, mỗi ngày hướng lên.
"
Hoài Nguyệt: " ......!"
Mỗi ngày tiến bộ à? Học hành chăm chỉ? Nói thẳng ra, mỗi ngày chém người còn kém không nhiều lắm a.
Điều này rõ ràng là coi cô ấy như một người được hỗ trợ còn được voi đòi tiên.
Thôi tha thứ cho Lộ Trung không biết cô ấy là nằm vùng, cô ấy sẽ không chửi anh ta nữa.
Nhưng điều này lại hợp với ý của Hoài Nguyệt.
Từ "vật họp theo loài" này vĩnh viễn không sai, sở dĩ sắm vai nam giới, là bởi vì năm vị nghi phạm đều là nam giới, rất dễ tiếp cận, chỉ có cô làm bộ giống như bọn họ, mới có thể nhanh chóng xâm nhập vào vòng luẩn quẩn.
An định lại, Hoài Nguyệt đơn giản thu dọn hành lý, cũng gọi đồ ăn bên ngoài.
Thư Ánh Phong làm việc nhanh nhẹn, mới vừa cơm nước xong xe máy liền do Lộ Trung tự mình đưa tới cửa.
Lộ Trung lúc ấy ánh mắt cực kỳ hâm mộ, nhiều lần nhắc nhở chiếc xe này đặc biệt quý giá cần phải quý trọng.
Hoài Nguyệt không vui nhất là nghe người khác thuyết giáo lải nhải bên tai, dứt khoát bày ra tư thái 'Lang tâm cẩu phế' ( Tim sói phổi chó ) trực tiếp đem người đuổi đi.
Đợi khi trăng lên trên cành cây, trang điểm đơn giản một phen, Hoài Nguyệt một cước chân ga xông thẳng ra ngoại ô quốc lộ Sơn Hà.
Buổi sáng đọc được bài đăng của Trần Đình Vân, có người hỏi cậu ta có đi đua xe trên con đường núi ngoại ô vào tối nay không, cậu ta trả lời là đi, vậy thì cô ấy nhất định phải đi xem.
Từ thông tin được tổng hợp, năm nghi phạm là một nhóm nhỏ, thân phận địa vị đứng hàng đầu của trường Lưu Kim, hô phong hoán vũ rất uy phong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...