“Vậy làm sao bây giờ? Cũng không thể tới Hải Xương Quốc tìm kiếm lung tung được.” Diệp Phiêu Diêu có chút nôn nóng, bận mấy ngày mà không hề có tin tức gì hữu dụng.
“Nàng đừng vội, ta suy nghĩ thêm biện pháp.” Thẩm Mộ Ca động viện, còn bản thân cũng bận rộn nhíu mày suy tư tìm đối sách.
“Lúc trước là ai đưa Khang Bình đi Hải Xương Quốc? Người này chắc sẽ biết một ít tin tức.” Diệp Phiêu Diêu thuận miệng hỏi, đánh bừa mà trúng, thành công dẫn dắt Thẩm Mộ Ca.
“Là Trấn Quốc Công.
Ta nhớ rất rõ ràng, đó là lần cuối hắn vì nước xuất chinh.” Thẩm Mộ Ca nói chắc chắn.
Trấn Quốc Công? Diệp Phiêu Diêu không hiểu nhiều lắm về nhân vật có uy vọng cực cao này, ấn tượng duy nhất, hắn chính là gia gia của Trấn Viễn tướng quân Diệp Minh Đức và đại sứ đưa thân Diệp Minh Sơ.
Hoàn cảnh địa lý, vị trí biên tái, cộng thêm Diệp Thành Nhất luôn cố gắng tránh xa triều đình, tất cả đều khiến Diệp Phiêu Diêu không bao giờ chủ động xem xét những việc liên quan tới triều đình.
“Nhưng Trấn Quốc Công rất kín đáo, hơn nữa là nguyên lão hai triều, uy tín trong quân đội cao vô cùng, ngay cả Phụ Hoàng cũng phải cho hắn mấy phần mặt mũi.
Không biết hắn có bằng lòng nói với chúng ta những thứ này hay không?” Lông mày Thẩm Mộ Ca ngày càng nhíu chặt.
Trấn Quốc Công Diệp Vĩnh Diên theo Tiên Đế song pha chiến trường, vào sống ra chết, ba lần ngự giá thân chinh đều là người mở đường tiên phong, phần quân công này, ai cũng không thể lơ là bỏ qua.
“Hắn rất khó đối phó sao?” Diệp Phiêu Diêu nhìn dáng vẻ hết đường xoay sở của Thẩm Mộ Ca, đoán không thể dễ dàng tiếp cận Trấn Quốc Công.
Nhưng nghĩ tới biểu hiện Diệp Minh Sơ trên đường đưa thân, lại cảm thấy Diệp gia không hẳn lãnh khốc như vậy.
“Không phải khó đối phó, căn bản hắn không cho chúng ta cơ hội đối phó hắn.
Trấn Quốc Công ở ngự thư phòng rất ít khi tỏ thái độ, nhưng miễn hắn còn ngồi ở đó, thì không ai dám quên hỏi ý kiến của hắn.
Ngoại trừ Liễu thừa tướng, ỷ vào tư lịch tương tự với Trấn Quốc Công, mới tình cờ tranh chấp vài lần.
Nhưng một khi nháo tới chỗ Phụ Hoàng, cũng là Trấn Quốc Công thắng.”
“Trấn Quốc Công và Liễu thừa tướng không hợp, không phải vừa vặn sao? Chúng ta nhân cơ hội lung lay Diệp gia, đến lúc đó, Liễu Trạch cùng Tả Tông Minh không tính là gì.” Diệp Phiêu Diêu nghe Thẩm Mộ Ca giải thích quan hệ bốn vị trọng thần trong triều, lập tức nảy sinh mưu kế.
Thế nhưng Thẩm Mộ Ca liên tục lắc đầu, thấy Diệp Phiêu Diêu nhíu mày không rõ, kiên nhẫn tiếp tục giải thích cho nàng hiểu: “Nàng nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, nếu Trấn Quốc Công là người dễ dàng đánh động, thì Phụ Hoàng sẽ không kiêng kỵ hắn như vậy.
Trấn Quốc Công có ba nhi tử, trưởng tử Diệp Sùng Lễ, phụ thân của Diệp Minh Đức và Diệp Minh Sơ, nhưng con thứ Diệp Sùng Liêm, còn có ấu tử Diệp Sùng Dật thì mất tích từ lâu.
Dù vậy, hắn vẫn kiên trì để tử tôn liều mạng trên chiến trường.
Đến hiện tại, phủ Trấn Quốc Công chỉ còn lại hai người Diệp Minh Đức, Diệp Minh Sơ.”
Diệp Phiêu Diêu khiếp sợ vì nhân số phủ Trấn Quốc Công đơn bạc, nhưng càng kính nể hắn vì nước hy sinh gia đình.
Nghe Thẩm Mộ Ca vừa nói như thế, ấn tượng đối với hai huynh đệ họ Diệp chuyển biến tốt hơn chút.
Còn không kịp ngẫm nghĩ, liền nghe Thẩm Mộ Ca nói tiếp: “Diệp Minh Đức chưa chính thức lấy vợ, nhưng đóng quân tại biên thành nhiều năm, mắt thấy người Liêu tiến công ngày càng mãnh liệt, rốt cuộc Trấn Quốc Công cũng động lòng trắc ẩn, muốn bảo đảm hắn bình an, vì lẽ đó Phụ Hoàng đột nhiên cho thứ xuất Diệp Minh Sơ vào gia phả, muốn cho Trấn Quốc Công viên thuốc an thần.”
Bỗng nhiên Diệp Phiêu Diêu tỉnh ngộ, cuối cùng nàng đã hiểu tại sao Diệp Minh Sơ không biết lý do mình được đề bạc làm đại sứ đưa thân, cũng hiểu tại sao Diệp Minh Đức nhìn thấy hắn ở biên thành lại kinh ngạc như vậy.
Nếu Hoàng Đế không hoàn toàn tín nhiệm Trấn Quốc Công, vì sao dám đem binh quyền giao vào tay hắn nhiều năm như vậy? Hơn nữa còn để tôn tử hắn là Diệp Minh Đức bảo vệ quốc cảnh Bắc Cương?
Thẩm Mộ Ca nghe Diệp Phiêu Diêu hỏi nghi vấn này, cười yếu ớt nói: “Phiêu Diêu, bây giờ suy nghĩ của nàng về chính vụ đã tiến bộ hơn rất nhiều, không lỗ mãng như trước kia.
Vấn đề nàng thắc mắc có chút huyền diệu, bởi vì ta cũng từng hỏi Phụ Hoàng.”
Diệp Phiêu Diêu vội la lên: “Hoàng Thượng nói thế nào?”
“Ngày đó Phụ Hoàng bất đắc dĩ nở nụ cười, người nói không phải nguyện ý giao binh quyền vào tay Trấn Quốc Công, mà người chưa bao giờ cầm về được.
Tiên đế vô cùng tín nhiệm và dựa dẫm vào Trấn Quốc Công, thêm vào nhiều lần đồng sinh cộng tử, trên chiến trường Trấn Quốc Công còn cứu tính mạng Tiên Đế.
Như vậy, nàng cảm thấy Phụ Hoàng có thể lay động được không?” Trên mặt Thẩm Mộ Ca toát ra một luồng cảm giác vô lực, nói vậy ngày nàng đối mặt với Phụ Hoàng, thì người cũng như nàng hôm nay.
“Không ngờ Đế Vương nắm quyền thiên hạ, lại có thứ không cầu được.
Trấn Quốc Công đúng là nhân vật lợi hại.” Diệp Phiêu Diêu cảm khái, xem ra bốn vị đại thần trong ngự thư phòng, không ai dễ đối phó.
“Nếu như thật sự có thể một tay che trời, thì Đế Vương không cần có nhiều việc không thể làm.
Rất nhiều lúc, ở địa vị càng cao, càng phải vì đại cuộc, cân nhắc, đồng thời cân đối các thế lực.” Thẩm Mộ Ca thở dài, Mẫu Hậu từng nhắc nhở nàng như thế.
Ánh mắt Diệp Phiêu Diêu trần ngập yêu thương nhìn về phía Thẩm Mộ Ca, nàng cảm thấy người Hoàng gia quá đáng thương, cũng quá cực khổ! Không chỉ phải cùng thủ túc ruột thịt phân cao thấp, tìm mọi cách chiếm lấy ưu ái của Phụ Hoàng, còn phải học cách đọ sức với các gia tộc trong triều, thậm chí nghĩ trăm phương ngàn kế đổi lấy sự ủng hộ khắp nơi.
Hai người đều rơi vào trầm mặc, vừa nãy Thẩm Mộ Ca nói Diệp Phiêu Diêu nghĩ đơn giản, muốn từ miệng Trấn Quốc Công hỏi thăm tin tức Thẩm Khang Bình là chuyện khó hơn lên trời.
Nếu Trấn Quốc Công không có đường, vậy chỉ còn một người có thể trở thành chỗ đột phá.
Linh quang hiện ra, Thẩm Mộ Ca chợt nhớ tới Tín Vương Thẩm Khang Nguyên.
Sau khi tin tức nàng phải đi hòa thân, người đệ đệ này đã mấy lần cùng nàng qua lại, nhưng khi nàng hồi cung tới giờ vẫn chưa từng nhìn thấy.
Giơ tay đỡ trán, Thẩm Mộ Ca tự trách bản thân quá bất cẩn, làm sao không nghĩ tới đây.
“Làm sao? Mộ Ca, nàng nghĩ được biện pháp?” Diệp Phiêu Diêu thấy thế, mừng rỡ hỏi.
“Ừm, Khang Nguyên có thể giúp ta vượt qua khó khăn này.”
“Tín Vương? Nàng không phải thử nghiệm trong tuyệt vọng chứ? Nàng đã quên chuyện Thiên Thành nói sao? Trước đây Tín Vương từng là người truyền lời thay Liễu thừa tướng, đây cho thấy hắn là người của Liễu Trạch.
Nàng còn muốn tìm hắn hỗ trợ? Không phải tự chui đầu vào lưới ư!” Diệp Phiêu Diêu không thể nào hiểu Thẩm Mộ Ca đang nghĩ gì, cho rằng nàng không nhớ Thiên Thành từng nhắc nhở.
Thẩm Mộ Ca đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay nàng, bình phục tâm tình Diệp Phiêu Diêu lo lắng, ánh mắt thanh minh nhìn nàng nói: “Lời Thiên Thành ta đều nhớ.
Chỉ là huyền cơ sau lưng nàng còn nhìn chưa thấu.
Dù sao tuổi còn trẻ, kinh nghiệm không đủ, mọi việc chỉ nhìn thấy mặt ngoài.”
Diệp Phiêu Diêu bị Thẩm Mộ Ca nói như thế, mặt đỏ lên, nghĩ thầm người này đang nói Thiên Thành nhưng chẳng lẽ không phải nói mình sao??? Vừa rồi phản ứng mình như thế, một chút cũng dễ kích động, tuy nói trong lòng thay Thẩm Mộ Ca sốt ruột, nhưng so với Trưởng công chúa đã quen cảnh tranh đấu trong cung, thì đạo hạnh của mình còn kém xa.
“Mẫu phi Khang Nguyên là Liễu Quý Phi, khi còn sống không hợp với Mẫu Hậu, khiến hài tử trong cung cũng không thân cận, nhưng lại bởi vì Phụ Hoàng và thế lực gia tộc sau lưng, nên ngoài mặt phải duy trì khách sáo, hòa bình.” Thẩm Mộ Ca nhìn Diệp Phiêu Diêu cười cười, nói tiếp: “Vốn ta không có đặc biết chú ý Nguyên Khang, nhưng từ khi Hoàng tỷ hắn xuất giá hòa thân, hắn liền mượn cớ tới chỗ ta.
Ta nghĩ, hắn đem tình thương dành cho tỷ tỷ đặt lên người ta.”
“Hắn không phải kiểu luyến tỷ chứ?” Mặt Diệp Phiêu Diêu trầm xuống, hắng giọng nói.
Những lời đồn về Hoàng gia lưu truyền trong dân gian không phải không có, đặc biệt là mấy tin tức ngổn ngang liên quan đến dòng dõi Hoàng thất, càng truyền tới mức kỳ diệu vô cùng.
Nếu không tận mắt nhìn thấy Trưởng công chúa, e Diệp Phiêu Diêu cũng không tin Thẩm Mộ Ca băng thanh ngọc khiết, giữ mình trong sạch như vậy.
Nhưng hành động của Thiên Thành công chúa, lại không hợp với vẻ ngoài đẹp đẽ đáng yêu.
Cho nên nói, người Hoàng gia có những đam mê đặc thù cũng không thiếu.
Thẩm Mộ Ca vô lực lườm một cái, nàng rất muốn mở đầu Diệp Phiêu Diêu ra, sau đó nhìn thật kỹ bên trong chứa thứ gì, tại sao động một chút là nghĩ ra mấy chữ kỳ quái như thế.
“Từ nhỏ Khang Nguyên đã thiếu tình thương phụ mẫu, sau đó người tỷ tỷ chăm sóc hắn lại bị gả tới nơi xa, nên muốn tìm một chỗ dựa mới.
Bản tính hắn không xấu.
Bằng không sẽ không bi thương khi ta đi hòa thân.
Có thể thấy được tận đáy lòng, cũng không hy vọng ta giống Hoàng tỷ hắn.”
Diệp Phiêu Diêu uốn éo người, dáng vẻ không tin tưởng mấy, nói: “Nói thế nào đi nữa thì hắn cũng là nhi tử của Liễu Quý Phi, khẳng định sẽ giúp Liễu Trạch.
Sao nàng biết chắc hắn không phải vì muốn được nàng tin tưởng mới cố ý thân cận? Hơn nữa, nếu hắn không phải người bên Liễu Trạch, vậy sao phải lại thay mặt Liễu Trạch truyền lời.”
“Vì Khang Nguyên không có quyền lực, cũng không có đại thần nào nguyện ý ủng hộ, nên hắn không thể không làm vậy.
Ngoài gia tộc có quan hệ máu mủ này, hắn không thể dựa vào ai.” Tuy Thẩm Mộ Ca không để ý lắm nhưng nàng cũng có thể hiểu nội tâm Thẩm Khang Nguyên.
“Nàng quả nhiên hiểu tâm tư các đệ đệ muội muội, không hổ là tỷ tỷ tốt.” Diệp Phiêu Diêu âm trầm lầm bầm trong lòng, nhưng không dám lên tiếng oán giận.
Thẩm Mộ Ca nhìn vẻ mặt Diệp Phiêu Diêu, biết chắc người này đang ăn giấm bậy bạ, gần đây lúc nào nàng cũng ghen tuông lung tung, bản thân Thẩm Mộ Ca thật không có biện pháp.
Đành cười cười đứng lên bước qua bên cạnh Diệp Phiêu Diêu, để hương thơm trên người vờn quanh nàng, cúi đầu áp lên đôi môi mềm mại muốn đánh tan khó chịu trong lòng người mình yêu.
Ý Thẩm Mộ Ca đã định, lập tức bắt tay từ chỗ Tín Vương Thẩm Khang Nguyên, vừa vặn nhân cơ hội này rút ngắn quan hệ với Thẩm Nguyệt Dao, tương lai đến Hải Xương Quốc cứu người, nói không chừng phải nhờ nàng ra tay giúp đỡ.
Nhưng nhìn thái độ của Thiên Thành và Diệp Phiêu Diêu đối với Thẩm Khang Nguyên, sợ phải che giấu các nàng, âm thầm tiến hành.
Hôm bỏ chạy khỏi tẩm cung Hoàng tỷ, Thẩm Ngữ Cầm miễn cưỡng nhịn xuống nỗi nhớ Hoàng tỷ, cũng không dám chủ động tới thỉnh an.
Những lời Hoàng tỷ nói ngày ấy vẫn không ngừng quanh quẩn trong lòng nàng, nhưng nàng không cách nào tìm được đáp án.
Chống cằm, bản thân còn đang đau đầu liền nhìn thấy bóng dáng tiểu Lục tử đi ngang cửa, vội vàng lên tiếng nói: “Tiểu Lục tử, ngươi vào đây.”
Bóng người sắp khuất lập tức dừng lại, Lục Thành Nhan giống như đi giày trên băng mỏng tiến vào thư phòng Thiên Thành công chúa.
Từ ngày đột nhiên bị nàng đặt dưới thân, những ý nghĩ mà nàng vất vả tích lũy về Thẩm Ngữ Cầm lại triệt để đổ nát, cũng không còn cách nào bình tĩnh tin tưởng ‘Thẩm Ngữ Cầm chỉ có một số yêu thích đặc biệt, chứ thật ra là một Công Chúa hồn nhiên lương thiện’.
Thẩm Ngữ Cầm thấy Lục Thành Nhan ngoan ngoãn nghe lời, bước vào phòng rồi đóng cửa lại, mới ý thức được chính mình không hề nghỉ ngợi gì mà gọi nàng, nhưng căn bản không có chuyện gì đặc biệt.
Như bây giờ, không khí trong phòng rất lúng túng, ai cũng không chủ động lên tiếng, Lục Thành Nhan vẫn cúi đầu, đứng cách Thẩm Ngữ Cầm rất xa, dính sát vào cạnh cửa, tựa hồ có gió thổi cỏ lay, lập tức chạy mất dép.
Tình cảnh như thế khiến Thẩm Ngữ Cầm đang phiền lòng liền tức giận, khí tức lạnh dần khiến người có mặt rùng mình, ánh mắt cũng sâu thẳm.
Nàng hừ lạnh một tiếng, đứng lên trực tiếp đứng lên vòng qua bàn hướng phía cửa mà đi, thầm nghĩ: “Lẽ nào ta thật sự giống như mãnh thú để ngươi hoảng sợ như vậy sao? Hảo tâm hảo ý lưu ngươi ở lại trong cung đã lâu, chưa từng tổn thương ngươi, vậy mà bây giờ vẫn sợ ta như thế! Nếu như ngày nào đó người Lục gia thật sự tìm tới, có phải ngươi sẽ theo bọn họ rời đi, không hề lưu quyến quay đầu nhìn lại một lần không?”
Sát khi dần dần áp sát, Lục Thành Nhan cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu nhìn lén, nhưng đúng lúc chạm phải ánh mắt lạnh lẽo cứng rắn của Thiên Thành công chúa, làm nàng sợ cả người run cầm cập.
Không biết hôm nay cô nãi nãi lại trúng tà gì rồi, không phải giống như lần trước chứ? Giống y tên thổ phỉ nhìn thấy ca cơ xinh đẹp liền nhào tới, không lẽ bị những chuyện ở ngự thư phòng làm điên rồi?
Lục Thành Nhan nhíu mày, nơm nớp lo sợ nghênh tiếp Thiên Thành công chúa đến gần, trong lòng đọc thầm: Trưởng công chúa, Công Chúa mau tới cứu ta!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...