“Đứa nhỏ này!” Thẩm Mộ Ca nhìn Thiên Thành biến mất như làn khói, bất đắc dĩ nhìn Diệp Phiêu Diêu thở dài.
“Ta lại cảm thấy Thiên Thành đáng yêu hơn trước kia, ít nhất nàng cũng học được cách gọi người.” Diệp Phiêu Diêu cười ôm vai Thẩm Mộ Ca quay vào bên trong phòng.
Thẩm Mộ Ca nghe Diệp Phiêu Diêu cười quỷ dị, liếc mắt trừng nàng.
Lại không đành lòng tức giận, không thể làm gì khác âm thầm bấm eo nàng, thấy Diệp Phiêu Diêu than nhẹ mới hài lòng buông tay.
Thẩm Mộ Ca không thèm để ý Diệp Phiêu Diêu nhân cơ hội hôn má mình, nàng cũng không muốn kháng cự, mỗi lần như vậy đều không được gì chỉ tạo thêm cơ hội cho nàng táy máy tay chân chiếm tiện nghi.
Lúc nãy dáng vẻ nàng đoan trang ngồi đó giáo dục Thiên Thành, nếu để muội muội biết mình âm thầm ủng hộ hành vi của Diệp Phiêu Diêu, say này làm gì còn mặt mũi quản giáo.
“Không phải hôm nay nàng đi gặp Tứ thúc nàng sao? Tình hình thế nào?” Thẩm Mộ Ca ưu nhã xoay người, xảo diệu trách xa ma trảo Diệp Phiêu Diêu nhào tới.
“Cái gì Tứ thúc ta, không phải cũng là Tứ thúc nàng sao?” Diệp Phiêu Diêu giật giật mũi, chính diện cải chính ngôn từ.
Thẩm Mộ Ca mím môi hít vào một hơi, không ngờ Diệp Phiêu Diêu lại nghiền ngẫm từng chữ, nhưng nhìn bộ dáng nàng, liền đoán được kế hoạch tiến hành thuận lợi, nếu không sẽ không vui vẻ như vậy.
Nếu Diệp lão Tứ quyết định, có Phi Diệp sơn trang giúp đỡ thì dễ dàng hơn rất nhiều, tâm tình nặng nề cả ngày, cuối cùng có thể thả xuống.
“Vậy nàng đem tình huống gặp mặt nói ta nghe đi.” Tâm sự Thẩm Mộ Ca đã qua, thần thái nhu hòa rất nhiều.
Chủ động rót cho Diệp Phiêu Diêu chén trà.
Nhìn dáng vẻ Thẩm Mộ Ca ôn nhu, Diệp Phiêu Diêu hơi suy nghĩ, tiến lên hạ xuống nụ hôn.
“Lưu manh! Càng ngày càng hoang đường.” Nhẹ nhàng giương mắt nhìn Diệp Phiêu Diêu, động tác trên tay không hề dừng lại, nước trà không vươn ra ngoài dù nửa giọt.
Giống như đã sớm quen Diệp Phiêu Diêu đánh lén.
“Mộ Ca, dáng vẻ của nàng lúc này, quả là hiền thê lương mẫu, đẹp đẽ cực kỳ.” Thành công trộm hương, Diệp Phiêu Diêu vui cười hớn hở tiếp nhận chén trà Thẩm Mộ Ca đưa qua, thổi mấy hơi, liền uống cạn một hơi.
Vội vàng chạy về, đúng thật có chút khát nước.
Thẩm Mộ Ca ôn nhu nhìn Diệp Phiêu Diêu uống cạn chén trà, lại rút khăn tay giúp nàng lau giọt nước bên miệng, trên mặt vẫn treo nụ cười điềm đạm.
Điều này làm lòng Diệp Phiêu Diêu càng thêm phong phú, mật đường không ngừng rót đầy, gần như sắp tràn ra ngoài.
Nghĩ không lâu nữa mặt mình có thể khôi phục, càng vui vẻ hơn.
Lập tức đem tình hình gặp Diệp Tứ Tiêu nói tường tận Thẩm Mộ Ca nghe, chỉ là Tứ thúc từ chối để Phi Diệp sơn trang tham dự vào, chỉ nói chờ ý kiến của Nhị thúc.
Thẩm Mộ Ca thấy giọng điệu Diệp Phiêu Diêu như thường, lại mừng tít mắt, chưa từng hoài nghi nửa câu.
Nghe Diệp Phiêu Diêu nói Diệp Tứ Tiêu có thể chữa trị khuôn mặt nàng, trong lòng Thẩm Mộ Ca ngập tràn chờ mong.
Biết Tứ thúc nguyện ý đi Hải Xương Quốc cứu Khang Bình, càng cảm kích vạn phạn, nhất thời kích động nắm chặt tay Diệp Phiêu Diêu.
Mơ hồ rung động, tay Thẩm Mộ Ca đặt trên mu bàn tay Diệp Phiêu Diêu biểu đạt tâm tình.
Nàng cúi đầu nhìn, ngón tay trắng nõn nhẵn nhụi, thon dài mê người, móng tay trơn bóng, hiện ra ánh sáng trong suốt, chiếu vào mắt Diệp Phiêu Diêu, như hào quang quý giá.
Mấy ngày kế tiếp, Diệp Phiêu Diêu theo Tứ thúc phân phó đúng giờ đi đổi thuốc, bởi vì đắp thuốc, không thể mang mặt nạ vào liền, nên mấy ngày qua nàng đi từ sáng sớm đến mặt trời lặn mới trở về.
Nếu không có lệnh bài của Trưởng công chúa, e sợ Cấm Quân gác cổng sẽ bắt tiểu thái giám, mỗi ngày sáng sớm ra ngoài, cửa cung chuẩn bị đóng mới thấy bóng dáng.
Kỳ hạn mười ngày đã đến, Diệp Phiêu Diêu đặc biệt nôn nóng, thuốc trên mặt làm nàng cảm thấy rất vướng bận, mấy lần muốn đưa tay bỏ đi.
Nhưng Quý Vị Nhiên đứng bên cạnh giám sát, thấy nàng vừa đưa tay lên, lập tức đánh mạnh một cái, không chừa mặt mũi cho Thiếu trang chủ.
“Ôi! Quý Vị Nhiên, sao tỷ động thủ thật chứ? Đau chết rồi, tỷ xem, tay đỏ hết!” Ngước cổ, trên mặt đắp thuốc, miệng nói chuyện không được lưu loát nhưng không hề ảnh hưởng Diệp Phiêu Diêu duỗi hai tay tỏ vẻ đáng thương.
“Ai bảo ngươi không nghe lời Tứ thúc, quá lộn xộn! Ngươi phải biết, hôm nay là ngày cuối cùng, cũng là thời điểm quan trọng nhất.
Nếu như lộn xộn, thật sự bị hủy dung, trách ai?” Quý Vị Nhiên không đùa, khẩu khí vô cùng nghiêm túc, thậm chí xen lẫn tức giận.
Diệp Phiêu Diêu biết Quý Vị Nhiên quan tâm mình, cho nên mới như vậy, giơ tay bảo đảm bản thân không lộn xộn nữa, lúc này đổi được khuôn mặt nhu hòa tươi cười.
Nụ cười này, Diệp Phiêu Diêu biết đây không còn là tỷ tỷ tri tâm ngày trước.
Bây giờ trong lòng, Quý Vị Nhiên nghiễm nhiên là Tứ thẩm tương lai.
Thời khắc nàng đang suy nghĩ miên man, Diệp Tứ Tiêu đi vào, nhìn thấy tay Quý Vị Nhiên cầm cây roi, lại nhìn tư thế Diệp Phiêu Diêu lung ta lung tung, liền biết đứa nhỏ kia chắc chắn hành động hồ đồ.
Còn may thuốc trên mặt vẫn nguyên vẹn, đưa tay mở ra vài chỗ nhìn kỹ, im lặng không lên tiếng.
Diệp Phiêu Diêu ngừng thở, chờ đợi Tứ thúc tuyên án.
Thật ra nàng luôn tin tưởng y thuật của Tứ thúc, huống chi Dịch Dung Thuật là học từ chỗ Tứ thúc, mặt nàng, nếu Tứ thúc không thể trị, sợ thiên hạ không có ai làm được.
Nhưng thời khắc sống còn, nàng khó tránh khỏi sốt sắng, dù sao cũng liên quan tới hạnh phúc nửa đời sau, nói hoàn toàn thản nhiên là nói dối.
“Cũng còn tốt, thương tích khép lại không quá lâu, bằng không ngươi phải sống chung với nó đến già.” Quý Vị Nhiên cũng tới gần, thấy Diệp Tứ Tiêu không nói gì, nên tự mình đưa ra kết luận.
Nhưng Diệp Tứ Tiêu vẫn nhíu mày không nói lời nào, điều này làm Diệp Phiêu Diêu không rõ.
Vừa muốn mở miệng, thì nghe Tứ thúc âm trầm nói: “Tuy vết sẹo có thể loại trừ nhưng da thịt mới cũng cần chút thời gian mới hoàn toàn hòa thành một thể.
Hiện tại vẫn khó coi chút.”
Hóa ra Tứ thúc đối với thuốc của mình không thật sự hài lòng, nhưng dù sao không phải ở Phi Diệp sơn trang, không có mấy loại thuốc dẫn, tất nhiên hiệu quả phải giảm bớt mấy phần.
Dù sao trị hết vẫn tốt hơn không thể chữa trị, đơn giản tốn thêm ít thời gian mà thôi! Lâu như vậy, Diệp Phiêu Diêu cũng chờ được, thì cần gì lưu ý thời gian mấy tháng.
Diệp Phiêu Diêu cực kỳ hài lòng với bước đầu khôi phục dung mạo, sau khi hồi cung, không thể chờ đợi lôi kéo Thẩm Mộ Ca vào phòng, nhanh chóng tháo mặt nạ để nàng thưởng thức dáng vẻ của mình.
Ngước cổ híp mắt, hưởng thụ ngón tay Thẩm Mộ Ca vuốt ve trên mặt trơn bóng, cảm giác này quá mỹ diệu.
Diệp Phiêu Diêu thấy mình như rơi vào chín tầng mây, trong xương xuất ra một trận mềm mại, từ đáy lòng phát sinh tiếng than thở: Rốt cuộc tất cả đã là quá khứ!
Mừng đến phát khóc, hai người ôm nhau, không có tạp niệm, không có vụng trộm, chỉ vì người quen thuộc đã trở về bên cạnh.
Thông qua cái ôm ấm áp, cảm nhận nhịp tim đối phương, mới có thể xác nhận cảm giác này là chân thật không phải ảo giác.
Những ngày tiếp theo Diệp Phiêu Diêu trôi qua ngày càng tốt, nhưng thế cuộc trong cung lại từ từ căng thẳng.
Thiên Thành ở ngự thư phong, số lần bị Liễu thừa tướng phản bác công khai không ngừng tăng lên, mà Tả Tông Minh cũng ngang nhiên đứng về phía Liễu thừa tướng, khiến người khác cảm thấy bất ngờ, một vũ thần lại xin làm môn hạ Thừa Tướng.
Tuy thỉnh thoảng Quốc cữu thiên vị một ít, nhưng thái độ trầm mặt của Trấn Quốc Công làm lòng Thiên Thành trùng xuống.
Nếu có thể tranh thủ được Diệp gia ủng hộ, tất nhiên thế cục sẽ xoay chuyển.
Nhưng Trấn Quốc Công đúng thật khó chơi, bất cứ chuyện gì đều không để trong lòng.
Hắn chỉ chú ý trú quân biên quan, bảo vệ biên cảnh.
Những vấn đề khác đều không tham dự quá nhiều, khi Thiên Thành hỏi dò ý kiến, không lần nào hắn nói tỉ mỉ đều qua loa cho xong.
Điều này khiến Thẩm Ngữ Cầm cảm thấy thất bại, những lần đó cứ nhắm mắt chống đỡ bỏ qua.
Diệp Tứ Tiêu thay Diệp Phiêu Diêu loại bỏ vết sẹo trên mặt, nàng liền tận lực không ra vào hoàng cung quá nhiều, tránh bị người khác chằm chằm.
Tứ thúc chuẩn bị thuốc để nàng mang vào cung tự mình đúng giờ đắp, giúp da thịt sinh trưởng nhanh chóng.
Còn Diệp Tứ Tiêu tự mình đi Hải Xương Quốc một chuyến, nhưng việc này lại lén lút tiến hành không cho Quý Vị Nhiên biết.
Mục đích hắn dẫn nàng vào cung là để nàng gặp Diệp Phiêu Diêu, còn vì nàng tìm kiếm thân nhân thất lạc nhiều năm, xưa nay không hề muốn đem nàng đặt vào chỗ nguy hiểm.
Hắn không phải đầu gỗ làm sao không biết tình ý nhiều năm của Quý Vị Nhiên.
Nhưng hắn không thể đáp lại nàng bất cứ điều gì, dựa vào bối phận, hắn vừa là Tứ thúc Diệp Phiêu Diêu, cũng là Tứ thúc của Quý Vị Nhiên, việc này không thể xảy ra, coi như hắn không ngại lời ra tiếng vào của người đời, thì cũng phải vì nha đầu Quý Vị Nhiên mà cân nhắc suy xét.
Dù sao nàng vẫn còn trẻ, mà hắn phiêu bạt nửa đời người, khát vọng truy đuổi tình yêu đã tiêu tan trong phong sương vô tận từ lâu.
Nghĩ lần gặp Diệp Phiêu Diêu tiếp theo cũng là thời điểm hắn lên đường đi Hải Xương Quốc, Diệp Tứ Tiêu không biết tại sao, trong lòng luôn có dự cảm bất thường.
Trước đây, hắn ra ngoài làm việc vô số lần, nhưng chưa bao giờ bất an như vậy.
Biết Tứ thúc sắp khởi hành, Diệp Phiêu Diêu và Thẩm Mộ Ca liên tục thu thập tin tức của Thẩm Khang Bình ở Hải Xương Quốc.
Rời đi mấy năm, thư từ qua lại đều trực tiếp trình lên Phụ Hoàng, nên tỷ muội các nàng không chiếm được bao nhiêu tin tức.
Hơn nữa địa vị Thẩm Khang Bình trong lòng Phụ Hoàng không cao, càng không chủ động đề cập.
Hiện tại các nàng thật sự muốn đi tìm người mới phát hiện không biết gì về hắn cả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...