Làm Công Công Gặp Công Chúa


Thế tiến công Tây Trì không mạnh, đã vậy còn vội vàng khai chiến, chỉ trong vòng ba tháng đã bị Tín Vương cùng Diệp Minh Sơ xuất lĩnh quân Tây chinh đánh liên tục phải lui binh.

Không những không chiếm được chút tiện nghi nào, trái lại còn phải tổn thất bốn tòa thành trì xem như bồi thường.

Thời khắc đại quân chiến thắng trở về, Thẩm Khang Bình mặc áo giáp, quải kiếm bên hông đứng sẵn ở cửa thành chờ đợi.
Tín Vương Thẩm Khang Nguyên và Diệp Minh Sơ vươn mình xuống ngựa, ngay lập tức hướng Quân Vương bẩm báo tin chiến thắng.

Nửa năm nay Thẩm Khang Bình cao thêm không ít, thể trạng cũng chậm chậm cường tráng hơn, góc cạnh trên mặt dần dần hiển hiện, bắt đầu có khí tràng bậc Đế Vương.
“Tín Vương huynh, Diệp đại nhân, mau mau đứng lên.

Quân Tây chinh đại thắng, chư vị ở đây không thể không kể công, nhất định trẫm sẽ tầng tầng khao thưởng.

Cám tạ các ngươi cống hiến vì Đại Thịnh.”
Tuy không phải do Thẩm Khang Bình đích thân lĩnh binh đánh giặc, nhưng hắn tự mình đứng ở cổng thành nghênh đón, cộng thêm biểu lộ chân thành, hoàn toàn khác xa Tiên đế, điều này cổ vũ tinh thần chúng tướng sĩ thêm mấy phần.

Thế nhưng trên mặt Diệp Minh Sơ có chút miễn cưỡng, dưới trường hợp thế này, cũng khó nói lời thật, chỉ đành theo mọi người đáp lời.
Thẩm Mộ Ca ở bên cạnh lẳng lặng nhìn, vui mừng khi thấy Thẩm Khang Bình chậm rãi có thể tự mình chống đỡ một phương, chí ít trên người đã triển lộ khí chất Đế Vương, không còn là một thiếu niên tính tình trẻ con chuyện gì cũng phải trưng cầu ý kiến của nàng.

Quá hơn một năm, nàng có thể thật sự công thành lui thân.
Hiện tại đại quân Tây chinh chiến thắng, tin tưởng không cần tốn nhiều thời gian, đại quân Bắc phạt cũng giống hôm nay, uy vũ hùng tráng trở về.

Mà người trong lòng kia cũng giống Tín Vương huynh, ngẩng cao đầu cưỡi đại mã, anh khí bộc phát đi tới trước mặt mình.

Không, Diệp Phiêu Diêu càng anh tư hơn Tín Vương huynh, không ai có thể hấp dẫn Thẩm Mộ Ca ngoài nàng.

Nghĩ như vậy, khóe miệng không nhịn được giương lên, tựa như ngày Diệp Phiêu Diêu trở về gần trong gang tấc.
Thẩm Khang Bình cố ý ân chuẩn Diệp Minh Sơ hồi phủ nghỉ ngơi ba ngày mới lên triều nhưng hắn nhất định không chịu.

Bây giờ toàn bộ ở trong trạng thái chiến đấu, theo lý thuyết hắn phải gấp rút không ngừng nghỉ tiếp viện quân Bắc phạt mới phải.


Huống hồ hắn còn được Trưởng công chúa cho biết tin tức Diệp Minh Đức bị thương, vết thương cũ của gia gia dễ dàng tái phát, không thể chống cự tác chiến liên tiếp.

Hiện tại hắn đã trở về, làm sao có thể an nhiên ở trong phủ nghỉ ngơi?
“Hoàng Thượng, cầu Hoàng Thượng cho vi thần gấp rút điều chỉnh quân ngũ nhanh chóng đi tiếp viện!” Tâm tình Diệp Minh Sơ kích động, đây đã là lần thứ ba bị Hoàng Thượng từ chối thỉnh cầu.
“Diệp đại nhân, trẫm lý giải tâm tình của người.

Nhưng ngươi phải tin tưởng năng lực Trấn Quốc Công, còn có thực lực Trấn Viễn tướng quân, đã vậy cộng thêm Diệp Phiêu Diêu Phi Diệp sơn trang cùng Lục gia trang liên thủ, phần thắng đã được đề cao.

Ngươi mới ở Tây Trì trở về, lẽ ra phải nghỉ ngơi thật tốt.”
Ba lần bị từ chối đều là Thẩm Khang Bình lên tiếng.

Thẩm Mộ Ca ở một bên vẫn im lặng không nói một lời, Diệp Minh Sơ nhiều lần dùng ánh mắt hướng nàng cầu viện nhưng không hề được đáp lại.

Diệp Minh Sơ gấp đến mức giậm chân nhưng cũng không có cách nào.

Hoàng Thượng lên tiếng, thân là bề tôi nếu cố ý kháng chỉ, có thể rước họa vào thân.
“Hoàng tỷ, hình như Diệp đại nhân đối với trẫm rất bất mãn.

Dáng vẻ vừa rồi tức giận không nhẹ.” Thẩm Khang Bình đợi Diệp Minh Sơ xin cáo lui, mới thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Mộ Ca cười yếu ớt, liếc mắt nhìn Thẩm Khang Bình, nói: “Nếu Hoàng Thượng có quyết định của mình, thì bất luận là ai có thái độ cũng không được dễ dàng dao động.

Diệp đại nhân có ý nghĩ của bản thân, mà Hoàng Thượng cũng có.”
Thẩm Khang Bình gật đầu liên tục, lúc này mới yên lòng.

Diệp Minh Sơ là thần tử mà hắn xem trọng, thiên tư không tệ nhưng thiếu khuyến rèn luyện.

Lần này theo Tín Vương huynh Tây chinh, xem như chiến công ban đầu, là cơ sở để sau này lên chức.


Ai cũng hiểu tâm tình hắn kích động muốn trợ giúp tổ phụ và huynh trưởng, nhưng thân là Đế Vương, Thẩm Khang Bình phải cân nhắc vì toàn cục.

Kinh sư trống rỗng một khoảng thời gian, Kỷ Nham nỗi lực chống đỡ mới miễn cưỡng giữ vững hòa bình trước mắt.

Nhưng không có nghĩa tiếp tục thái bình, bây giờ đại quân Tây chinh trở về, không bao lâu Tín Vương phải đóng quân Tây Vực, người ở kinh thành có thể trọng dụng chỉ một mình Diệp Minh Sơ.
Lại nói, Tây Chinh mới về, lại bị phái đi Bắc Cương, điều này khiến bách tính nghĩ thế nào? Chẳng lẽ tự vén áo cho người xem lưng, binh lực không đủ, cần lấy đông bù tây sao? Lúc đó e không thể giúp đại quân Bắc phạt mà còn vô hình giúp Đại Liêu tăng thêm uy phong.
Diệp Minh Sơ một mình ở trong phủ, càng nghĩ càng thấy uất ức.

Thế nhưng chỗ Hoàng Thượng không thể đi nữa, phỏng chừng Tín Vương cũng không giúp mình nói chuyện.

Không thể làm gì khác đành phải chạy tới chỗ Kỷ Nham, ai biết bản thân chưa kịp lên tiếng đã nghe Kỷ Nham khuyên ngăn.
Kỳ Nham cười nói: “Minh Sơ, ngươi nên bình tĩnh.

Chuyện như vậy mà Hoàng Thượng mới kế vị không lâu cũng có thể phân biệt nặng nhẹ.

Ngược lại, ngươi nên đừng chỉ nghĩ một chuyện phải đưa ánh mắt thả lâu dài một chút, xem thêm hoàn cảnh toàn cục.”
Diệp Minh Sơ như bị đánh một cái, mới tỉnh táo lại.

Nhưng liên quan sống còn Diệp gia, lý trí có còn cũng khó hoàn toàn tỉnh táo.

Trong lòng không tủ chủ hướng tới quan điểm trước đó, lại cảm thấy Hoàng Thượng coi thường tồn vong của quân Bắc phạt.
“Ha ha, lời nói như vậy ở chỗ này nói một chút thì thôi.

Người chớ nghĩ Hoàng Thượng đăng cơ không lâu lại còn trẻ mà tùy tiện bình luận.

Hiện tại hắn là cữu ngũ chí tôn, lời nói thì nhất ngôn cửu đỉnh, ngươi làm thần tử phải tận lực chấp hành mười phần.

Ngươi thử nghĩ, nếu ngươi tùy tiện lĩnh binh đi vào, lỗ hổng ở kinh thành phải làm thế nào, không phải để kẻ địch thừa được cơ hội tốt?”

“Nhưng trước đây không phải luôn tốt hay sao?” Diệp Minh Sơ nghi hoặc, khi hắn đi Tây chinh, không phải bảo tọa của Hoàng Thượng càng thêm vững chắc? Tại sao đến hiện tại lại phải lo lắng nhiều đây?
“Khi đó các thế lực đều im lặng quan sát, không ai dám manh động.

Nhưng hiện tại lâu như vậy rồi, nên trù bị thì cũng đã làm tốt, muốn động thủ không phải chỉ cần nói một câu thôi sao? Các ngươi trở về đúng lúc vừa hay giúp Hoàng Thượng giải vây khẩn cấp, thì làm sao có thể phái thủ hộ thần đi nơi khác đây!”
Diệp Minh Sơ bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra Hoàng Thượng vẫn chưa yên tâm về Tả Tông Minh.

Trước đó im lặng là kế hoãn binh, chỉ vì muốn tìm đúng thời gian thích đáng tiêu diệt.

Tất nhiên bảo vệ Hoàng Thượng là việc hắn phải làm nhưng nghĩ đến gia gia, hắn lại thắt cả ruột.
“Hiện tại chưa tới thời khắc sống còn, ngươi đừng mất tự tin với Trấn Quốc Công.

Ngươi phải tin tưởng, hắn cả đời chinh chiến sa trường, so với ngươi đi đường bằng phẳng còn nhiều hơn.

Tuy tuổi đã cao nhưng tâm trí vẫn còn minh bạch, không phải ai cũng có thể sánh ngang.”
Kỳ Nham nói thêm mấy câu liền đuổi Diệp Minh Sơ về, bởi vì buổi trưa Quý Vị Nhiên sẽ đẩy Diệp Tứ Tiêu ra biệt viên tắm nắng.

Hắn phải thừa cơ hội hiếm có này nói với nữ nhi thêm mấy câu.

Không biết làm sao, tựa hồ Quý Vị Nhiên phát hiện quan hệ giữa hai người nhưng vẫn lẫn tránh, toàn tâm toàn ý chăm sóc Diệp Tứ Tiêu.
“Vị Nhiên, mặc dù khí trời hôm nay khá tốt nhưng vẫn cần khoác thêm áo cho thỏa đáng.” Kỷ Nham bị Diệp Minh Sơ làm chậm trễ chút ít thời gian, vừa tiễn khách liền chạy tới biệt viện.

Như trong dự liệu nhìn thấy bóng dáng Quý Vị Nhiên cùng Diệp Tứ Tiêu, lúc này mới thả chậm bước chân.
“Đa tạ Kỷ đại nhân quan tâm.” Đáy mắt Quý Vị Nhiên chợt lóe lên, gật đầu cảm tạ, ngữ khí vẫn bình thản như cũ.
Diệp Tứ Tiêu ngồi trên xe lăn nghe đối thoại, cố hết sức chuyển mặt qua, hướng Kỷ Nham hành lễ.

Nhưng chỉ nhận được một tiếng hừ nhẹ, Quý Vị Nhiên thấy thế, mặt lập tức chìm xuống, đẩy xe lăn đi hướng khác.

Kỷ Nham muốn mở miệng giữ lại, nhưng nàng đâu cho cơ hội bước chân thật nhanh, hắn đành im lặng, rầu rĩ không vui nhìn bóng lưng dần dần xa.
Thật ra Kỷ Nham không trách Quý Vị Nhiên, nàng và Diệp Tứ Tiêu đã muốn trở về Phi Diệp sơn trang từ lâu nhưng hắn cố ý giữ lại, còn hứa hẹn mời danh y trị liệu cho Diệp Tứ Tiêu, nghe vậy Quý Vị Nhiên mới miễn cưỡng lưu lại.

Nhưng thời gian lâu dài, hắn phát hiện tình cảm giữ nữ nhi cùng với người được gọi là Tứ thúc, làm hắn phi thường khiếp sợ.

Vốn hắn muốn nhận nữ nhi, cho nàng thân phận cành vàng lá ngọc nhất hộ vinh quang, hưởng vinh hoa phú quý cả đời.


Không ngờ Quý Vị Nhiên không hề muốn dựa vào hắn mà còn toàn tâm toàn ý, tự thân chăm sóc Diệp Tứ Tiêu, để người phụ thân như hắn cảm thấy rất khó chịu.
Quân Tây chinh chiến thắng trở về khiến bách tính kinh thành nâng cao tinh thần, dồn dập ngóng trông chờ đợi quân Bắc phạt cũng sớm trở về.

Hai vị công chúa trong cung cũng chờ đợi dài cổ.

Từ khi tin tức Lục Thành Nhan dẫn dắt Lục gia trang tham chiến truyền về kinh thành, tâm tình Thẩm Ngữ Cầm mâu thuẫn nhiều hơn.

Nàng vừa cao hứng vừa lo lắng, cao hứng vì Lục Thành Nhan không vì biến cố mà sa sút, trái lại cấp tốc trưởng thành, nhưng nghĩ đến việc nàng ở chiến trường, trong lòng liền loạn tung tùng phèo, mỗi đêm đều không thể ngủ yên.
“Hoàng tỷ, tỷ nói đi, thân thể nhỏ bé như Lục Thành Nhan có thể ở trên chiến trường giết được mấy người?” Tâm tình Thẩm Ngữ Cầm lo lắng, thấy Hoàng tỷ đang kiên nhẫn thêu hầu bao, không nhịn được thở dài nói.
Thẩm Mộ Ca vẫn cúi đầu, chăm chú vào hầu bao trong tay.

Mãi đến khi Thẩm Ngữ Cầm đứng trước mặt, hai tay chống nạnh, che khuất ánh sáng, nàng mới bất đắc dĩ ngẩng đầu.

Nhìn Thiên Thành nhíu chặt mày, không khỏi bật cười.
“Thiên Thành, không phải muội là người hiểu rõ thân thể Lục Thành Nhan thế nào sao? Muội hỏi tỷ, tỷ không trả lời được.”
“Ai nha, Hoàng tỷ! Tại sao tỷ cũng giống Thư Thiền như thế, trêu ghẹo những thứ này a.

Muội là nói thật lòng a!” Thẩm Ngữ Cầm phản ứng lại, trong nháy mắt mặt đỏ bừng.
Thẩm Mộ Ca ngừng tay, thăm thẳm thởdài một hơi, nhìn Hoàng muội nói: “Thật ra tỷ cũng lo lắng giống như muội.

Chỉ là hai người họ ở tiền tuyến anh dũng giết địch, là vì muốn bảo vệ chúng ta, vì thay Thẩm gia thủ hộ giang sơn.

Làm không vì điều gì chỉ cầu một phần tâm ý.

Tin tưởng họ nhất định sẽ an toàn trở về, do có chúng ta ở đây chờ đợi, không phải sao?”
Nghe Hoàng tỷ nói như vậy, Thẩm Ngữ Cầm ngẫm lại cũng cảm thấy có lý, lúc này mới yên tĩnh ngồi xuống.

Sau một chốc, học theo dáng vẻ Hoàng tỷ, cầm kim chỉ, chuẩn bị thêu túi thơm cho Lục Thành Nhan.
Hai vị Công Chúa ở kinh thành cầu mong người yêu sớm trở về, còn ở tại biên thành thì quân Bắc phạt hết đường xoay sở, sống một ngày bằng một năm.

Trấn Quốc Công trầm trọng nói: “Nhất định phải mau chóng tìm đường đột phá, nếu cứ tiếp tục, tinh thần toàn quân sẽ bị ảnh hưởng.”
“Trấn Quốc Công, ta có một kế hoạch, chúng ta hãy thử một lần.” Người nói chuyện là Diệp Phiêu Diêu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui